Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Anh Nói Xem, Có...
2024-11-22 01:23:17
“Oa, vậy cậu và Tiểu Lê đều cùng họ à.” Trịnh Linh kinh ngạc.
Lê Thanh Thanh và Lê Dịch Nam liếc nhau một cái, đều không nói nên lời.
Ngay sau đó hai người chọn xong giường đặt vali lên bàn, rồi ăn ý rời đi.
“Kỳ lạ, có chuyện gì quan trọng sao? Sao chưa trải giường đã đi rồi?”
Lê Kiến Mộc như suy tư gì đó nhìn thoáng qua bên ngoài.
“Anh trai anh trai, anh có phát hiện nữ sinh kia, cô ấy… Cô ấy cô ấy cô ấy trông rất giống em hay không!”
Đi đến chỗ rẽ, Lê Thanh Thanh nắm lấy Lê Dịch Nam, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập kinh ngạc, không thể tin được.
Lê Dịch Nam cũng hơi dại ra, người thừa kế ưu tú của Lê gia, lúc này cũng chưa lấy lại tinh thần.
“Anh nói xem, có phải là…” Lê Thanh Thanh mím môi, gian nan suy đoán: “Có phải là cha ngoại tình, có con riêng ở bên ngoài hay không?”
“Đừng nói linh tinh, sao có thể có chuyện đó được.” Lê Dịch Nam vội răn dạy.
Nhưng mà những lời này thật sự không có tự tin.
Bởi vì Lê Kiến Mộc trông quá giống Lê Thanh Thanh lúc trước.
Chẳng qua Lê Thanh Thanh không thích diện mạo thanh thuần như vậy, tôn trọng thời thượng và vẻ đẹp thành thục, cho nên tự mình đi làm phẫu thuật.
Hơn nữa hiện giờ trang điểm xinh đẹp, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phát hiện được.
Nếu tẩy trang đi, có lẽ còn giống Lê Kiến Mộc bảy phần.
“Em đừng suy nghĩ vớ vẩn, thế giới rộng lớn có nhiều người giống người mà.”
Lê Dịch Nam lẩm bẩm tự nói, không biết là đang an ủi mình hay trấn an Lê Thanh Thanh.
“Em cứ coi như là bạn cùng phòng bình thường ở chung đi, lát nữa anh trở về sẽ điều tra, có kết quả anh sẽ nói cho em, nhưng mà cho dù là…”
Lê Dịch Nam vẫn không muốn suy đoán về cha anh ta.
Nhưng không loại trừ khả năng đó.
Anh ta hít sâu một hơi: “Cho dù là khả năng tệ nhất, một đứa con riêng như cô ta, em cũng không cần sợ cô ta.”
Lê Thanh Thanh im lặng một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nói: “Cũng có thể là chúng ta lầm, em cảm thấy… Thôi, em tìm một cơ hội thăm dò đi.”
“Vất vả rồi.” Lê Dịch Nam xoa đầu cô ấy, ánh mắt dịu dàng: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh, đừng tùy tiện ra tay.”
“Em đã biết anh cả!”
Bên này Lê Kiến Mộc thu dọn đồ xong, tính toán ra cửa.
Vừa rồi sau khi tiến vào trường học, Chu Soái đã dẫn cô đi làm thủ tục nộp phí.
Còn dư lại 2000 tệ, cô tính toán thuê một phòng ở ngoài trường.
Sinh viên năm nhất không cho phép ở ngoài trường, nhưng cô không tính toán hoàn toàn vứt bỏ nghề cũ.
Mà mặc kệ là phòng phát sóng trực tiếp hay bấm đốt ngón tay giúp người ta, ở thế giới này dường như không thể tuyên dương bốn phía.
Ký túc xá không tiện.
“Tiểu Lê cậu muốn đi ăn cơm sao? Chúng ta đi cùng đi.” Trần Linh Linh vội vàng nói.
Lê Kiến Mộc im lặng một lát mới nói: “Mình có chút việc…”
“Hai người muốn đi ăn à? Vậy mình có thể đi cùng không?” Còn chưa nói xong, bỗng nhiên bị người ta cắt ngang.
Lê Kiến Mộc nhìn về phía Lê Thanh Thanh đứng ở cửa.
Lê Thanh Thanh đã thay đổi biểu cảm, nhưng dù sao cũng là cô gái nhỏ chưa trải sự đời mấy, tuy cố gắng che giấu nhưng vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn Lê Kiến Mộc mấy lần.
Đúng là thú vị.
Lê Thanh Thanh và Lê Dịch Nam liếc nhau một cái, đều không nói nên lời.
Ngay sau đó hai người chọn xong giường đặt vali lên bàn, rồi ăn ý rời đi.
“Kỳ lạ, có chuyện gì quan trọng sao? Sao chưa trải giường đã đi rồi?”
Lê Kiến Mộc như suy tư gì đó nhìn thoáng qua bên ngoài.
“Anh trai anh trai, anh có phát hiện nữ sinh kia, cô ấy… Cô ấy cô ấy cô ấy trông rất giống em hay không!”
Đi đến chỗ rẽ, Lê Thanh Thanh nắm lấy Lê Dịch Nam, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập kinh ngạc, không thể tin được.
Lê Dịch Nam cũng hơi dại ra, người thừa kế ưu tú của Lê gia, lúc này cũng chưa lấy lại tinh thần.
“Anh nói xem, có phải là…” Lê Thanh Thanh mím môi, gian nan suy đoán: “Có phải là cha ngoại tình, có con riêng ở bên ngoài hay không?”
“Đừng nói linh tinh, sao có thể có chuyện đó được.” Lê Dịch Nam vội răn dạy.
Nhưng mà những lời này thật sự không có tự tin.
Bởi vì Lê Kiến Mộc trông quá giống Lê Thanh Thanh lúc trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng qua Lê Thanh Thanh không thích diện mạo thanh thuần như vậy, tôn trọng thời thượng và vẻ đẹp thành thục, cho nên tự mình đi làm phẫu thuật.
Hơn nữa hiện giờ trang điểm xinh đẹp, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phát hiện được.
Nếu tẩy trang đi, có lẽ còn giống Lê Kiến Mộc bảy phần.
“Em đừng suy nghĩ vớ vẩn, thế giới rộng lớn có nhiều người giống người mà.”
Lê Dịch Nam lẩm bẩm tự nói, không biết là đang an ủi mình hay trấn an Lê Thanh Thanh.
“Em cứ coi như là bạn cùng phòng bình thường ở chung đi, lát nữa anh trở về sẽ điều tra, có kết quả anh sẽ nói cho em, nhưng mà cho dù là…”
Lê Dịch Nam vẫn không muốn suy đoán về cha anh ta.
Nhưng không loại trừ khả năng đó.
Anh ta hít sâu một hơi: “Cho dù là khả năng tệ nhất, một đứa con riêng như cô ta, em cũng không cần sợ cô ta.”
Lê Thanh Thanh im lặng một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nói: “Cũng có thể là chúng ta lầm, em cảm thấy… Thôi, em tìm một cơ hội thăm dò đi.”
“Vất vả rồi.” Lê Dịch Nam xoa đầu cô ấy, ánh mắt dịu dàng: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh, đừng tùy tiện ra tay.”
“Em đã biết anh cả!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên này Lê Kiến Mộc thu dọn đồ xong, tính toán ra cửa.
Vừa rồi sau khi tiến vào trường học, Chu Soái đã dẫn cô đi làm thủ tục nộp phí.
Còn dư lại 2000 tệ, cô tính toán thuê một phòng ở ngoài trường.
Sinh viên năm nhất không cho phép ở ngoài trường, nhưng cô không tính toán hoàn toàn vứt bỏ nghề cũ.
Mà mặc kệ là phòng phát sóng trực tiếp hay bấm đốt ngón tay giúp người ta, ở thế giới này dường như không thể tuyên dương bốn phía.
Ký túc xá không tiện.
“Tiểu Lê cậu muốn đi ăn cơm sao? Chúng ta đi cùng đi.” Trần Linh Linh vội vàng nói.
Lê Kiến Mộc im lặng một lát mới nói: “Mình có chút việc…”
“Hai người muốn đi ăn à? Vậy mình có thể đi cùng không?” Còn chưa nói xong, bỗng nhiên bị người ta cắt ngang.
Lê Kiến Mộc nhìn về phía Lê Thanh Thanh đứng ở cửa.
Lê Thanh Thanh đã thay đổi biểu cảm, nhưng dù sao cũng là cô gái nhỏ chưa trải sự đời mấy, tuy cố gắng che giấu nhưng vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn Lê Kiến Mộc mấy lần.
Đúng là thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro