Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Không!
2024-11-22 01:23:17
Đây là người sau Phù Tang không tìm thấy cơ thể, người đàn ông xảy ra tai nạn không thể phân rõ thuộc tính ra, là người thứ ba khiến cô không rõ lắm.
Linh hồn của Lê Thanh Thanh phù phiếm như phía trên cơ thể, rồi lại không phải người đoạt xá, rõ ràng cơ thể này thuộc về cô ấy.
Nhưng mà không thấy được quá khứ, không thấy được tương lai, trên người nắm các loại nhân quả như có như không, giống như một đám sương mù, căn bản không nhìn thấy một đầu khác của những sợi dây nhân quả này ở đâu.
Quan trọng nhất chính là, trên người cô ấy còn kèm theo một chút sức mạnh không quan trọng, rất mạnh mẽ, rất giống…
Lê Kiến Mộc thầm lắc đầu.
Không!
Ngàn năm trước vùng đất đai này đã bắt đầu thuật pháp lụi bại, hiện giờ càng là thời đại thụt lùi, linh khí loãng, sao cô có thể thấy được hào quang của thần từ trên người nữ sinh không có tu vi được.
“Được được, đi cùng đi, sau này mọi người chính là bạn cùng phòng, đây là bữa tiệc liên hoan đầu tiên của phòng 302 chúng ta, mình dẫn các cậu đi ăn ngon!” Trịnh Linh tự quen thuộc, vô cùng vui vẻ định đoạt.
Lê Thanh Thanh không nhúc nhích, mà nhìn về phía Lê Kiến Mộc.
Lê Kiến Mộc thấy được ánh mắt của cô ấy, không có do dự, gật đầu: “Đi thôi.”
“Đi thôi nào…”
…
Trịnh Linh không hổ là từng tới đại học Bắc Thành thăm dò, hỏi Lê Kiến Mộc và Lê Thanh Thanh có dị ứng thứ gì không xong, lập tức dẫn hai người tới phố ăn vặt ở cổng trường, đi thẳng tới cửa hàng thịt xiên.
“Có ba cửa hàng thịt xiên gần đây, mình đã hỏi thăm qua, cửa hàng này hương vị tốt nhất, nguyên liệu nấu ăn tươi nhất, hơn nữa danh tiếng cũng tốt nhất. Các cậu thích ăn gì cứ gọi, hôm nay mình mời hai người đẹp!”
Lê Kiến Mộc nhìn thoáng qua khắp nơi.
Có lẽ là có nhiều người giống như Trịnh Linh, nghe nói tới tên cửa hàng này từ nhiều con đường.
Lúc này trong tiệm rất đông, trước hai tủ đông to như vậy đứng đầy sinh viên tay cầm rổ nhỏ.
Lê Kiến Mộc nhìn lướt qua phía tủ đông kia, đuôi lông mày hơi nhướng lên, đứng ở cửa không nhúc nhích.
Trịnh Linh không chú ý tới, ở bên cạnh lấy rổ muốn chen tới phía trước tủ đông, thì đột nhiên bị Lê Thanh Thanh giữ chặt.
“Làm sao vậy?”
Lê Thanh Thanh nhíu mày, trong đôi mắt có mấy phần khó nhịn nói:
“Chúng ta thật sự phải ăn ở đây sao, nguyên liệu nấu ăn nhà bọn họ… Sạch sẽ không? Sao mình luôn cảm thấy, không quá thích hợp nhỉ.”
Đôi mắt Lê Thanh Thanh nhìn lướt qua một lần.
Lúc này đang là giờ ăn cơm, khắp nơi vô cùng ồn ào, trên mặt đất có vệt nước chưa lau khô, trước tủ lựa chọn đồ ăn đứng không ít người, vừa chọn đồ ăn vừa nói chuyện phiếm, luôn cảm thấy sẽ có bụi và nước bọt bay vào.
Những cái ghế kia không biết là do lau quá sạch hay là quá dầu mỡ, đang bóng nhẫy.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là, hình như nơi này có một số thứ không thể nói rõ, khiến cô ấy không được tự nhiên.
Từ nhỏ trực giác của Lê Thanh Thanh đã rất chuẩn, cho nên cô ấy cảm thấy không thoải mái, cũng không thể nói rõ được.
“Hay là chúng ta đổi cửa hàng sạch sẽ hơn chút đi.”
Trịnh Linh có chút do dự, cửa hàng thịt xiên này là cửa hàng cô ấy chờ mong đã lâu.
Nhưng mà bạn cùng phòng mới của mình như là công chúa nhỏ, không quen ăn ở nơi như vậy.
Linh hồn của Lê Thanh Thanh phù phiếm như phía trên cơ thể, rồi lại không phải người đoạt xá, rõ ràng cơ thể này thuộc về cô ấy.
Nhưng mà không thấy được quá khứ, không thấy được tương lai, trên người nắm các loại nhân quả như có như không, giống như một đám sương mù, căn bản không nhìn thấy một đầu khác của những sợi dây nhân quả này ở đâu.
Quan trọng nhất chính là, trên người cô ấy còn kèm theo một chút sức mạnh không quan trọng, rất mạnh mẽ, rất giống…
Lê Kiến Mộc thầm lắc đầu.
Không!
Ngàn năm trước vùng đất đai này đã bắt đầu thuật pháp lụi bại, hiện giờ càng là thời đại thụt lùi, linh khí loãng, sao cô có thể thấy được hào quang của thần từ trên người nữ sinh không có tu vi được.
“Được được, đi cùng đi, sau này mọi người chính là bạn cùng phòng, đây là bữa tiệc liên hoan đầu tiên của phòng 302 chúng ta, mình dẫn các cậu đi ăn ngon!” Trịnh Linh tự quen thuộc, vô cùng vui vẻ định đoạt.
Lê Thanh Thanh không nhúc nhích, mà nhìn về phía Lê Kiến Mộc.
Lê Kiến Mộc thấy được ánh mắt của cô ấy, không có do dự, gật đầu: “Đi thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đi thôi nào…”
…
Trịnh Linh không hổ là từng tới đại học Bắc Thành thăm dò, hỏi Lê Kiến Mộc và Lê Thanh Thanh có dị ứng thứ gì không xong, lập tức dẫn hai người tới phố ăn vặt ở cổng trường, đi thẳng tới cửa hàng thịt xiên.
“Có ba cửa hàng thịt xiên gần đây, mình đã hỏi thăm qua, cửa hàng này hương vị tốt nhất, nguyên liệu nấu ăn tươi nhất, hơn nữa danh tiếng cũng tốt nhất. Các cậu thích ăn gì cứ gọi, hôm nay mình mời hai người đẹp!”
Lê Kiến Mộc nhìn thoáng qua khắp nơi.
Có lẽ là có nhiều người giống như Trịnh Linh, nghe nói tới tên cửa hàng này từ nhiều con đường.
Lúc này trong tiệm rất đông, trước hai tủ đông to như vậy đứng đầy sinh viên tay cầm rổ nhỏ.
Lê Kiến Mộc nhìn lướt qua phía tủ đông kia, đuôi lông mày hơi nhướng lên, đứng ở cửa không nhúc nhích.
Trịnh Linh không chú ý tới, ở bên cạnh lấy rổ muốn chen tới phía trước tủ đông, thì đột nhiên bị Lê Thanh Thanh giữ chặt.
“Làm sao vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Thanh Thanh nhíu mày, trong đôi mắt có mấy phần khó nhịn nói:
“Chúng ta thật sự phải ăn ở đây sao, nguyên liệu nấu ăn nhà bọn họ… Sạch sẽ không? Sao mình luôn cảm thấy, không quá thích hợp nhỉ.”
Đôi mắt Lê Thanh Thanh nhìn lướt qua một lần.
Lúc này đang là giờ ăn cơm, khắp nơi vô cùng ồn ào, trên mặt đất có vệt nước chưa lau khô, trước tủ lựa chọn đồ ăn đứng không ít người, vừa chọn đồ ăn vừa nói chuyện phiếm, luôn cảm thấy sẽ có bụi và nước bọt bay vào.
Những cái ghế kia không biết là do lau quá sạch hay là quá dầu mỡ, đang bóng nhẫy.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là, hình như nơi này có một số thứ không thể nói rõ, khiến cô ấy không được tự nhiên.
Từ nhỏ trực giác của Lê Thanh Thanh đã rất chuẩn, cho nên cô ấy cảm thấy không thoải mái, cũng không thể nói rõ được.
“Hay là chúng ta đổi cửa hàng sạch sẽ hơn chút đi.”
Trịnh Linh có chút do dự, cửa hàng thịt xiên này là cửa hàng cô ấy chờ mong đã lâu.
Nhưng mà bạn cùng phòng mới của mình như là công chúa nhỏ, không quen ăn ở nơi như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro