Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Chú Vương Muốn...
2024-11-21 00:36:47
Lê Kiến Mộc nói: “Chú Vương muốn dẫn mọi người tới đó làm việc sao?”
Lão Vương cười khổ một cái:
“Chú cũng biết chuyện này có chút tà ma, nhưng ông chủ Trần cho giá cao, một ngày làm việc bằng hai ngày chúng ta làm hiện giờ, còn có thể làm tới tận tới cuối năm không cần bôn ba khắp nơi.”
Không đợi Lê Kiến Mộc mở miệng, Triệu Cương lập tức nói:
“Vậy làm đi! Tà môn gì chứ, hiện giờ còn có người nào tin tưởng mấy thứ quái lực loạn thần đó, nói không chừng chỉ là trùng hợp, đừng mặc kệ tiền không kiếm như thế!”
Lão Vương lắc đầu: “Cậu thì biết gì, chuyện này không phải là quái lực loạn thần gì, thôi, nói với cậu cậu cũng không rõ.”
Anh ta làm nhà thầu, đã từng gặp không ít loại chuyện này.
Mỗi lần trước khi bắt đầu xây dựng nhà to, các ông chủ đều mời đại sư phong thủy tới xem, chẳng lẽ đám ông chủ đó thừa tiền muốn vung tiền linh tinh sao?
Trái lại anh ta nhìn về phía Lê Kiến Mộc:
“Tiểu Lê, cháu xem chuyện này có biện pháp giải quyết không? Hay là cháu có quen đại sư nào có thể giới thiệu không?”
Nói đến cùng, lão Vương vẫn là cảm thấy Lê Kiến Mộc còn nhỏ tuổi, không thể liên hệ được với hai chữ trừ tà.
Mời cô ăn cơm, một là vì bọn họ đều là đồng hương, hơn nữa đứa nhỏ này còn sắp học đại học, mời một bữa cơm coi như tạo quan hệ tốt hơn.
Về phương diện khác, là vì hôm nay Lê Kiến Mộc để lộ bản lĩnh, anh ta cảm thấy cho dù đối phương ‘tu vi còn thấp’, nhưng cũng là người trong giới huyền học, có lẽ quen biết không ít đại sư.
Ai ngờ Lê Kiến Mộc nói thẳng: “Không cần, cháu có thể, khi nào dẫn cháu qua?”
Lão Vương há miệng: “Cháu, cháu chắc chắn chứ?”
“Nếu chú Vương tìm cháu, vậy tin tưởng cháu.” Lê Kiến Mộc bình tĩnh nhìn anh ta, trong đôi mắt bình đạm như nước là kiên định.
Lão Vương ma xui quỷ khiến tâm trạng bình tĩnh lại.
“Được, vậy lát nữa ăn cơm xong chú dẫn cháu qua.”
Lê Kiến Mộc gật đầu.
Triệu Cương nhìn trái nhìn phải một lát, đôi mắt lờ mờ.
Sao lại đạt thành nhất trí rồi?
Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có ma quỷ sao?
Đồ ăn lên bàn, Lê Kiến Mộc mới biết được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.
Chị dâu Trương nấu đồ ăn không tệ, nhưng mà cơm tập thể so với mấy món xào này, thật sự kém xa.
Bụng của Lê Kiến Mộc giống như động không đáy, đôi mắt sáng lấp lánh, lại không nói chuyện chỉ lo ăn.
Triệu Cương và lão Vương là đàn ông, lượng cơm cũng không nhỏ, ba người ăn đến gió cuốn mây tan, năm món ăn và hai thùng cơm phân lượng mười người, đều ăn sạch sẽ.
Ăn cơm xong, Lê Kiến Mộc ôm chai nước chưa uống hết theo lão Vương lên xe.
Thực ra “công trường bên cạnh” mà lão Vương nói cách bên bọn họ hơn 5 kilomet.
Triệu Cương cũng muốn đi theo mở mang kiến thức, đáng tiếc bị lão Vương đuổi trở về.
“Chú gọi điện cho ông chủ Trần, hiện giờ bên công trường này ngoại trừ mấy bảo vệ thì không còn ai, ông ấy đã nói một tiếng với bảo vệ, lát nữa chúng ta đi thẳng vào là được.”
Lê Kiến Mộc gật đầu, lại hỏi: “Bảo vệ không sợ hãi sao?”
Lão Vương nói:
“Không có, bảo vệ là hộ gia đình ở gần đó, bọn họ ở nơi này nhiều năm như vậy, giống như Triệu Cương, đều luôn cảm thấy những chuyện lúc trước là ngoài ý muốn, cho nên không sợ hãi.”
Lê Kiến Mộc hơi gật đầu.
Lão Vương cười khổ một cái:
“Chú cũng biết chuyện này có chút tà ma, nhưng ông chủ Trần cho giá cao, một ngày làm việc bằng hai ngày chúng ta làm hiện giờ, còn có thể làm tới tận tới cuối năm không cần bôn ba khắp nơi.”
Không đợi Lê Kiến Mộc mở miệng, Triệu Cương lập tức nói:
“Vậy làm đi! Tà môn gì chứ, hiện giờ còn có người nào tin tưởng mấy thứ quái lực loạn thần đó, nói không chừng chỉ là trùng hợp, đừng mặc kệ tiền không kiếm như thế!”
Lão Vương lắc đầu: “Cậu thì biết gì, chuyện này không phải là quái lực loạn thần gì, thôi, nói với cậu cậu cũng không rõ.”
Anh ta làm nhà thầu, đã từng gặp không ít loại chuyện này.
Mỗi lần trước khi bắt đầu xây dựng nhà to, các ông chủ đều mời đại sư phong thủy tới xem, chẳng lẽ đám ông chủ đó thừa tiền muốn vung tiền linh tinh sao?
Trái lại anh ta nhìn về phía Lê Kiến Mộc:
“Tiểu Lê, cháu xem chuyện này có biện pháp giải quyết không? Hay là cháu có quen đại sư nào có thể giới thiệu không?”
Nói đến cùng, lão Vương vẫn là cảm thấy Lê Kiến Mộc còn nhỏ tuổi, không thể liên hệ được với hai chữ trừ tà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mời cô ăn cơm, một là vì bọn họ đều là đồng hương, hơn nữa đứa nhỏ này còn sắp học đại học, mời một bữa cơm coi như tạo quan hệ tốt hơn.
Về phương diện khác, là vì hôm nay Lê Kiến Mộc để lộ bản lĩnh, anh ta cảm thấy cho dù đối phương ‘tu vi còn thấp’, nhưng cũng là người trong giới huyền học, có lẽ quen biết không ít đại sư.
Ai ngờ Lê Kiến Mộc nói thẳng: “Không cần, cháu có thể, khi nào dẫn cháu qua?”
Lão Vương há miệng: “Cháu, cháu chắc chắn chứ?”
“Nếu chú Vương tìm cháu, vậy tin tưởng cháu.” Lê Kiến Mộc bình tĩnh nhìn anh ta, trong đôi mắt bình đạm như nước là kiên định.
Lão Vương ma xui quỷ khiến tâm trạng bình tĩnh lại.
“Được, vậy lát nữa ăn cơm xong chú dẫn cháu qua.”
Lê Kiến Mộc gật đầu.
Triệu Cương nhìn trái nhìn phải một lát, đôi mắt lờ mờ.
Sao lại đạt thành nhất trí rồi?
Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có ma quỷ sao?
Đồ ăn lên bàn, Lê Kiến Mộc mới biết được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị dâu Trương nấu đồ ăn không tệ, nhưng mà cơm tập thể so với mấy món xào này, thật sự kém xa.
Bụng của Lê Kiến Mộc giống như động không đáy, đôi mắt sáng lấp lánh, lại không nói chuyện chỉ lo ăn.
Triệu Cương và lão Vương là đàn ông, lượng cơm cũng không nhỏ, ba người ăn đến gió cuốn mây tan, năm món ăn và hai thùng cơm phân lượng mười người, đều ăn sạch sẽ.
Ăn cơm xong, Lê Kiến Mộc ôm chai nước chưa uống hết theo lão Vương lên xe.
Thực ra “công trường bên cạnh” mà lão Vương nói cách bên bọn họ hơn 5 kilomet.
Triệu Cương cũng muốn đi theo mở mang kiến thức, đáng tiếc bị lão Vương đuổi trở về.
“Chú gọi điện cho ông chủ Trần, hiện giờ bên công trường này ngoại trừ mấy bảo vệ thì không còn ai, ông ấy đã nói một tiếng với bảo vệ, lát nữa chúng ta đi thẳng vào là được.”
Lê Kiến Mộc gật đầu, lại hỏi: “Bảo vệ không sợ hãi sao?”
Lão Vương nói:
“Không có, bảo vệ là hộ gia đình ở gần đó, bọn họ ở nơi này nhiều năm như vậy, giống như Triệu Cương, đều luôn cảm thấy những chuyện lúc trước là ngoài ý muốn, cho nên không sợ hãi.”
Lê Kiến Mộc hơi gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro