Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Bị Nhìn Chằm Ch...
2024-11-21 00:36:47
Xe lướt trong bóng đêm đi tới vùng ngoại thành.
Công trường này là mới quy hoạch, kiến trúc xung quanh còn chưa hoàn thành, cho nên trên đường có vẻ hoang vắng, chỉ có mấy ngọn đèn, khoảng cách còn rất xa.
Ừm, Lê Kiến Mộc sinh ra loại cảm giác bị nhìn chằm chằm.
Cô nhíu mày, mở cửa sổ ra nhìn bên ngoài.
Trên đất trống hai bên con đường, có một số sinh vật đêm khuya lui tới đang xã giao cơ bản.
Có một số con đang nói chuyện, có con thì nhìn xe bọn họ, ánh mắt tò mò.
Có một số quỷ nghịch ngợm, còn mưu toan đuổi kịp xe bọn họ, chẳng qua mới đi mấy bước đã bị trói buộc tại chỗ.
Không có khác thường.
Đều là du hồn và ma quỷ bình thường.
Cảm giác mãnh liệt vừa rồi là từ đâu tới?
Lê Kiến Mộc nhíu mày, trong lòng cô biết cảm nhận của mình không sai.
Chẳng lẽ là vùng hoang vu dã ngoại còn cất giấu đại năng hay lệ quỷ gì đó?
“Làm sao vậy Tiểu Lê?”
“Không có gì.” Lê Kiến Mộc ấn cửa sổ xe lên.
Lão Vương không để trong lòng, chỉ vào phía trước nói: “Nhìn xem, ở ngay phía trước.”
Lê Kiến Mộc nhìn qua.
Bên trong một vùng tối đen, một ngọn đèn lập lòe giống như đèn sáng trong đêm tối, lại lộ ra cô đơn kỳ lạ, nhìn từ phía xa giống y như quỷ ảnh.
Cách gần ánh đèn chiếu lên xe, mới khiến cô đơn này tiêu tán đi.
“Kỹ sư Vương đúng không? Ông chủ Trần vừa mới gọi điện thoại tới, mời cậu đi bên này.” Một người đàn ông khoảng đầu 40 đi tới tiếp đón bọn họ.
Lê Kiến Mộc nhìn thấy bên cạnh trạm bảo vệ canh gác, còn có mấy người đang đánh bài.
Đúng là không sợ gì.
Cô rời mắt đi, nhìn về phía công trường.
Ở trước mắt cô, màn trời giống như từ đen nhánh biến thành màu xám, khí đen rất nhạt tỏa từ công trường ra, ở dưới màn trời màu xám này vẫn không có chỗ che giấu.
Xem ra thật sự không phải là ngoài ý muốn.
“Hai ngày này bên này vẫn không khởi công sao?” Lão Vương hỏi.
Người trông cửa Tôn Quốc cười bất đắc dĩ:
“Đúng vậy, mọi người đều bị lời đồn đại kia dọa sợ, thực ra tôi cảm thấy cũng có không có gì, haizz, không biết nhà này đến lúc nào mới xây xong đây.”
Sau khi nói xong, ánh mắt ông ta nhìn về phía Lê Kiến Mộc, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, vị này là…”
“À, đây là một vị đại sư tôi mời đến, lần này tới đây giúp đỡ giải quyết vấn đề ở công trường là cô ấy.” Lão Vương vội nói.
Tôn Quốc sửng sốt, cười khẽ một tiếng.
Tuy không nói chuyện, nhưng trong tiếng cười hàm ý rất rõ ràng.
Lão Vương nhíu mày, vẻ mặt không vui lắm.
Lê Kiến Mộc làm như không nghe thấy, cô nhìn công trường cách đó không xa, bỗng nhiên nói:
“Cháu tự mình vào thôi.”
Lão Vương từ chối thẳng: “Không được, mình cháu đi vào nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ.”
Không nói tới không biết có tà ám hay không, công trưởng xây một nửa này gồ ghề lồi lõm, khắp nơi đều là thép và đinh, không cẩn thận dẫm lên thì sẽ bị thương mất.
Tôn Quốc cũng nói:
“Đúng vậy, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì cũng không nói rõ được, một cô gái nhỏ như cô một mình đi vào đâu được, vẫn nên là chúng ta cùng nhau đi đi.”
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn hai người một cái, gật đầu: “Nếu hai người kiên trì mà nói thì đi thôi.”
Cô nâng chân, lần này không cần Tôn Quốc dẫn đường, lập tức đi tới một phương hướng trong đó.
Công trường này là mới quy hoạch, kiến trúc xung quanh còn chưa hoàn thành, cho nên trên đường có vẻ hoang vắng, chỉ có mấy ngọn đèn, khoảng cách còn rất xa.
Ừm, Lê Kiến Mộc sinh ra loại cảm giác bị nhìn chằm chằm.
Cô nhíu mày, mở cửa sổ ra nhìn bên ngoài.
Trên đất trống hai bên con đường, có một số sinh vật đêm khuya lui tới đang xã giao cơ bản.
Có một số con đang nói chuyện, có con thì nhìn xe bọn họ, ánh mắt tò mò.
Có một số quỷ nghịch ngợm, còn mưu toan đuổi kịp xe bọn họ, chẳng qua mới đi mấy bước đã bị trói buộc tại chỗ.
Không có khác thường.
Đều là du hồn và ma quỷ bình thường.
Cảm giác mãnh liệt vừa rồi là từ đâu tới?
Lê Kiến Mộc nhíu mày, trong lòng cô biết cảm nhận của mình không sai.
Chẳng lẽ là vùng hoang vu dã ngoại còn cất giấu đại năng hay lệ quỷ gì đó?
“Làm sao vậy Tiểu Lê?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có gì.” Lê Kiến Mộc ấn cửa sổ xe lên.
Lão Vương không để trong lòng, chỉ vào phía trước nói: “Nhìn xem, ở ngay phía trước.”
Lê Kiến Mộc nhìn qua.
Bên trong một vùng tối đen, một ngọn đèn lập lòe giống như đèn sáng trong đêm tối, lại lộ ra cô đơn kỳ lạ, nhìn từ phía xa giống y như quỷ ảnh.
Cách gần ánh đèn chiếu lên xe, mới khiến cô đơn này tiêu tán đi.
“Kỹ sư Vương đúng không? Ông chủ Trần vừa mới gọi điện thoại tới, mời cậu đi bên này.” Một người đàn ông khoảng đầu 40 đi tới tiếp đón bọn họ.
Lê Kiến Mộc nhìn thấy bên cạnh trạm bảo vệ canh gác, còn có mấy người đang đánh bài.
Đúng là không sợ gì.
Cô rời mắt đi, nhìn về phía công trường.
Ở trước mắt cô, màn trời giống như từ đen nhánh biến thành màu xám, khí đen rất nhạt tỏa từ công trường ra, ở dưới màn trời màu xám này vẫn không có chỗ che giấu.
Xem ra thật sự không phải là ngoài ý muốn.
“Hai ngày này bên này vẫn không khởi công sao?” Lão Vương hỏi.
Người trông cửa Tôn Quốc cười bất đắc dĩ:
“Đúng vậy, mọi người đều bị lời đồn đại kia dọa sợ, thực ra tôi cảm thấy cũng có không có gì, haizz, không biết nhà này đến lúc nào mới xây xong đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nói xong, ánh mắt ông ta nhìn về phía Lê Kiến Mộc, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, vị này là…”
“À, đây là một vị đại sư tôi mời đến, lần này tới đây giúp đỡ giải quyết vấn đề ở công trường là cô ấy.” Lão Vương vội nói.
Tôn Quốc sửng sốt, cười khẽ một tiếng.
Tuy không nói chuyện, nhưng trong tiếng cười hàm ý rất rõ ràng.
Lão Vương nhíu mày, vẻ mặt không vui lắm.
Lê Kiến Mộc làm như không nghe thấy, cô nhìn công trường cách đó không xa, bỗng nhiên nói:
“Cháu tự mình vào thôi.”
Lão Vương từ chối thẳng: “Không được, mình cháu đi vào nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ.”
Không nói tới không biết có tà ám hay không, công trưởng xây một nửa này gồ ghề lồi lõm, khắp nơi đều là thép và đinh, không cẩn thận dẫm lên thì sẽ bị thương mất.
Tôn Quốc cũng nói:
“Đúng vậy, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì cũng không nói rõ được, một cô gái nhỏ như cô một mình đi vào đâu được, vẫn nên là chúng ta cùng nhau đi đi.”
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn hai người một cái, gật đầu: “Nếu hai người kiên trì mà nói thì đi thôi.”
Cô nâng chân, lần này không cần Tôn Quốc dẫn đường, lập tức đi tới một phương hướng trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro