Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Chúng Tôi Là Ch...
2024-11-21 00:36:47
“Đúng là buồn cười, báo giả với cảnh sát nói ngọc bội này là của cậu? Sao cậu không nhìn xem điều kiện gia đình của cậu thế nào, nếu nhà cậu có thể lấy ra được ngọc bội như vậy, sẽ nghèo đến nỗi này sao?”
Hà Hoa sắp tức muốn chết.
Cho dù là ánh mắt của Lý Lỵ, hay là những lời lật ngược phải trái, đều khiến cô ấy tức tới mức gương mặt đỏ lên.
Cô ấy rất sốt ruột, nhưng lúc này ngoại trừ đôi mắt đỏ bừng trừng Lý Lỵ, không nói được một câu.
Người đàn ông trung niên đi theo mọi người tới cũng bất ngờ nói chen vào:
“Đúng vậy, bạn học Lý nói đúng, tôi có thể làm chứng, ngọc bội này là của cô ấy, bạn học Hà Hoa này là người tâm thuật bất chính.”
“Vị này là…” Cảnh sát nghi ngờ nhìn qua.
Người đàn ông kia mỉm cười, vuốt tóc nói:
“Chào ông, tôi là luật sư của công ty ngọc thạch Sơn Thủy, tôi có thể chứng thực ngọc bội này thật sự là của ông chủ chúng tôi tặng cho tiểu thư Lý Lỵ.”
Cảnh sát và đám lãnh đạo của trường đều nhìn về phía Hà Hoa với biểu cảm thay đổi.
Giáo viên chủ nhiệm thở dài một hơi:
“Bạn học Hà Hoa, nếu trong cuộc sống có khó khăn gì có thể nói với trường học, nhưng mà đừng nên mơ ước đồ của bạn học như thế.”
“Em không có, ngọc bội này thật sự là của em!” Hà Hoa sắp khóc.
Lý Lỵ nâng cao cằm nói:
“Vậy sao cậu chứng minh được ngọc bội này là của cậu, hóa đơn mua sắm của cậu đâu? Không có mà nói, cậu nói nó là của bà nội cậu tặng cho cậu, vậy cậu có ảnh chụp chung ngọc bội và bà nội cậu không?”
Hà Hoa cắn răng.
Di động của cô ấy cuối học kỳ 1 đã rơi hỏng, bên trong di động mới căn bản không có nhiều ảnh chụp.
Trong khoảng thời gian ngắn đối mặt với ánh mắt chỉ trích và trách tội của nhiều người như vậy, vậy mà cô ấy không có biện pháp cãi lại một câu.
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng mà thở dài truyền từ di động ra.
“Tôi vừa mới tra trên mạng một lát, ngọc thạch Sơn Thủy thành lập chưa tới 10 năm, ngọc bội này là đồ cổ, điêu khắc thành hình ít nhất ba mươi năm.”
Nói cách khác, Lý Lỵ nói đây là quà sinh nhật của cô ta cũng không thỏa đáng.
Đôi mắt Lý Lỵ hoảng loạn.
Cảnh sát nói: “Ai đang nói chuyện?”
Lý Lỵ: “Chính là đối tác của bạn học Hà Hoa, streamer mỗi ngày ở trên mạng gạt người, ồ, cách màn hình như vậy, cô đều có thể đoán được ngọc bội này là điêu khắc khi nào sao? Đúng là buồn cười.”
Lê Kiến Mộc: “Món đồ hơn mười vạn đã cấu thành ăn cắp khoản tiền lớn, không tin mà nói, không tin tôi mà nói mọi người có thể đi tìm người có kinh nghiệm hỏi thử.”
Cảnh sát nghe thấy thế gật đầu, trực tiếp cầm lấy ngọc bội kia.
“Chúng tôi sẽ tìm người giám định, rốt cuộc là người nào nói dối, kết quả giám định có sẽ biết. Trước đó, mong hai bạn học tạm thời đừng tuyên dương khắp nơi.”
Lý Lỵ há miệng thở dốc, nhìn về phía người đàn ông trung niên kia nhờ giúp đỡ.
Người đàn ông kia lắc đầu.
Hà Hoa vội vàng gật đầu:
“Cháu đã biết chú cảnh sát, mong các chú giám định thật kỹ, còn nữa, khi giám định nhất định phải cẩn thận, đừng làm hỏng ngọc bội ạ.”
Hà Hoa sắp tức muốn chết.
Cho dù là ánh mắt của Lý Lỵ, hay là những lời lật ngược phải trái, đều khiến cô ấy tức tới mức gương mặt đỏ lên.
Cô ấy rất sốt ruột, nhưng lúc này ngoại trừ đôi mắt đỏ bừng trừng Lý Lỵ, không nói được một câu.
Người đàn ông trung niên đi theo mọi người tới cũng bất ngờ nói chen vào:
“Đúng vậy, bạn học Lý nói đúng, tôi có thể làm chứng, ngọc bội này là của cô ấy, bạn học Hà Hoa này là người tâm thuật bất chính.”
“Vị này là…” Cảnh sát nghi ngờ nhìn qua.
Người đàn ông kia mỉm cười, vuốt tóc nói:
“Chào ông, tôi là luật sư của công ty ngọc thạch Sơn Thủy, tôi có thể chứng thực ngọc bội này thật sự là của ông chủ chúng tôi tặng cho tiểu thư Lý Lỵ.”
Cảnh sát và đám lãnh đạo của trường đều nhìn về phía Hà Hoa với biểu cảm thay đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giáo viên chủ nhiệm thở dài một hơi:
“Bạn học Hà Hoa, nếu trong cuộc sống có khó khăn gì có thể nói với trường học, nhưng mà đừng nên mơ ước đồ của bạn học như thế.”
“Em không có, ngọc bội này thật sự là của em!” Hà Hoa sắp khóc.
Lý Lỵ nâng cao cằm nói:
“Vậy sao cậu chứng minh được ngọc bội này là của cậu, hóa đơn mua sắm của cậu đâu? Không có mà nói, cậu nói nó là của bà nội cậu tặng cho cậu, vậy cậu có ảnh chụp chung ngọc bội và bà nội cậu không?”
Hà Hoa cắn răng.
Di động của cô ấy cuối học kỳ 1 đã rơi hỏng, bên trong di động mới căn bản không có nhiều ảnh chụp.
Trong khoảng thời gian ngắn đối mặt với ánh mắt chỉ trích và trách tội của nhiều người như vậy, vậy mà cô ấy không có biện pháp cãi lại một câu.
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng mà thở dài truyền từ di động ra.
“Tôi vừa mới tra trên mạng một lát, ngọc thạch Sơn Thủy thành lập chưa tới 10 năm, ngọc bội này là đồ cổ, điêu khắc thành hình ít nhất ba mươi năm.”
Nói cách khác, Lý Lỵ nói đây là quà sinh nhật của cô ta cũng không thỏa đáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt Lý Lỵ hoảng loạn.
Cảnh sát nói: “Ai đang nói chuyện?”
Lý Lỵ: “Chính là đối tác của bạn học Hà Hoa, streamer mỗi ngày ở trên mạng gạt người, ồ, cách màn hình như vậy, cô đều có thể đoán được ngọc bội này là điêu khắc khi nào sao? Đúng là buồn cười.”
Lê Kiến Mộc: “Món đồ hơn mười vạn đã cấu thành ăn cắp khoản tiền lớn, không tin mà nói, không tin tôi mà nói mọi người có thể đi tìm người có kinh nghiệm hỏi thử.”
Cảnh sát nghe thấy thế gật đầu, trực tiếp cầm lấy ngọc bội kia.
“Chúng tôi sẽ tìm người giám định, rốt cuộc là người nào nói dối, kết quả giám định có sẽ biết. Trước đó, mong hai bạn học tạm thời đừng tuyên dương khắp nơi.”
Lý Lỵ há miệng thở dốc, nhìn về phía người đàn ông trung niên kia nhờ giúp đỡ.
Người đàn ông kia lắc đầu.
Hà Hoa vội vàng gật đầu:
“Cháu đã biết chú cảnh sát, mong các chú giám định thật kỹ, còn nữa, khi giám định nhất định phải cẩn thận, đừng làm hỏng ngọc bội ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro