Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Chột Dạ
2024-11-21 00:36:47
Giây tiếp theo, chỉ thấy Hà Hoa cầm di động gọi cho 110.
“Không được, không thể, cậu không thể báo cảnh sát!” Lý Lỵ thét chói tai, tiến lên muốn lấy di động của cô ấy.
Càng là như vậy, càng để lộ chột dạ của cô ta.
Vẻ mặt Hà Hoa đều thay đổi.
Trực tiếp né tránh tập kích của Lý Lỵ, nhanh chóng gọi đi.
“Alo chào chú, cháu muốn báo cảnh sát… Lý Lỵ cậu lại chạm vào tôi, tôi sẽ tố cáo cậu làm hại cơ thể tôi!”
Lý Lỵ dừng lại, vốn là những lời vừa rồi dùng để dọa Hà Hoa, trái lại lúc này lại dọa sợ mình.
Hà Hoa nhanh chóng nói tình hình của mình với người trong điện thoại.
Cô ấy không phải kẻ ngốc, nói với người đăng ký bên kia điện thoại ngọc bội có giá trị rất cao.
Đồn công an gần nhất cách trường học không xa, chưa tới mười phút là tới.
Cùng tới đây, còn có lãnh đạo của trường và giáo viên chủ nhiệm lớp nhận được tin.
Sau khi mọi người đi vào, Hà Hoa mở cửa, Lý Lỵ ngồi ở ghế ngồi của cô ta.
Hơn mười phút này, Hà Hoa vẫn luôn nhìn chằm chằm cô ta.
Cô ta ngoại trừ ban đầu hơi hoảng loạn suýt nữa đánh Hà Hoa ra, sau đó không biết nghĩ tới gì đó, đã trừng mắt với Hà Hoa một cái, rồi quay về ghế ngồi của mình bắt đầu ấn di động.
Sau khi Hà Hoa mở cửa, ngoại trừ lãnh đạo của trường học và cảnh sát, còn có một người đàn ông trung niên lau mồ hôi chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì thế, ai báo cảnh sát?”
“Là cháu!”
Hà Hoa giơ tay, nhanh chóng nói rõ mọi chuyện.
Cảnh sát nhìn về phía Lý Lỵ với ánh mắt hoài nghi.
Lý Lỵ cười mỉa đứng dậy:
“Đồng chí, các chú tới rất đúng lúc, cháu cũng muốn báo cảnh sát, bạn học Hà Hoa bôi nhọ cháu, tạo thành ảnh hưởng lớn đối với thanh danh và tinh thần cháu, cháu cần mọi người làm chủ giúp cháu!”
Hà Hoa trợn to mắt nhìn.
Sao còn có thể mạnh miệng như vậy?
Cảnh sát nhìn tới tới lui lui giữa hai bọn họ, cuối cùng nói:
“Mặc kệ là vì thanh danh của cô hay là ngọc bội của vị bạn học này, bây giờ mở tủ ra xem đi.”
Lý Lỵ mím môi, hào phóng mở tủ cô ta ra.
Cô ta không để người ta tìm kiếm.
Trực tiếp lấy túi màu đen mà Lê Kiến Mộc nói ra, còn lấy hộp gấm bên trong ra.
Hộp gấm được mở ra, bên trong là một ngọc bội màu xanh ngọc thủy nhuận.
“Ồ, đây là ngọc bội mà bạn học Hà Hoa nói à.”
“Đúng vậy, đây là di vật bà nội cháu để lại cho cháu!” Đôi mắt của Hà Hoa sáng ngời, muốn vươn tay lấy lại nhưng bị Lý Lỵ tránh đi.
Đôi mắt của Lý Lỵ âm trầm nói: “Cậu có chứng cứ gì chứng minh ngọc bội này là của cậu?”
“Có ý gì?”
Lý Lỵ cười mỉa, quay đầu nhìn về phía cảnh sát:
“Chú cảnh sát, nhà cậu cháu làm buôn bán ngọc thạch, đây là ngọc thạch khi cháu sinh ra cậu cháu đặc biệt chọn từ Miến Điện làm quà sinh nhật cho cháu, hiện giờ giá trị hơn mười vạn.”
“Trong nhà bạn học Hà Hoa nghèo, từ lần đầu tiên thấy ngọc bội đã rất thích, còn cầm lấy chụp rất nhiều ảnh. Chẳng qua cháu không nghĩ tới vậy mà cậu ta vừa ăn cướp vừa la làng, mưu toan chiếm ngọc bội này cho riêng mình.”
“Không được, không thể, cậu không thể báo cảnh sát!” Lý Lỵ thét chói tai, tiến lên muốn lấy di động của cô ấy.
Càng là như vậy, càng để lộ chột dạ của cô ta.
Vẻ mặt Hà Hoa đều thay đổi.
Trực tiếp né tránh tập kích của Lý Lỵ, nhanh chóng gọi đi.
“Alo chào chú, cháu muốn báo cảnh sát… Lý Lỵ cậu lại chạm vào tôi, tôi sẽ tố cáo cậu làm hại cơ thể tôi!”
Lý Lỵ dừng lại, vốn là những lời vừa rồi dùng để dọa Hà Hoa, trái lại lúc này lại dọa sợ mình.
Hà Hoa nhanh chóng nói tình hình của mình với người trong điện thoại.
Cô ấy không phải kẻ ngốc, nói với người đăng ký bên kia điện thoại ngọc bội có giá trị rất cao.
Đồn công an gần nhất cách trường học không xa, chưa tới mười phút là tới.
Cùng tới đây, còn có lãnh đạo của trường và giáo viên chủ nhiệm lớp nhận được tin.
Sau khi mọi người đi vào, Hà Hoa mở cửa, Lý Lỵ ngồi ở ghế ngồi của cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn mười phút này, Hà Hoa vẫn luôn nhìn chằm chằm cô ta.
Cô ta ngoại trừ ban đầu hơi hoảng loạn suýt nữa đánh Hà Hoa ra, sau đó không biết nghĩ tới gì đó, đã trừng mắt với Hà Hoa một cái, rồi quay về ghế ngồi của mình bắt đầu ấn di động.
Sau khi Hà Hoa mở cửa, ngoại trừ lãnh đạo của trường học và cảnh sát, còn có một người đàn ông trung niên lau mồ hôi chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì thế, ai báo cảnh sát?”
“Là cháu!”
Hà Hoa giơ tay, nhanh chóng nói rõ mọi chuyện.
Cảnh sát nhìn về phía Lý Lỵ với ánh mắt hoài nghi.
Lý Lỵ cười mỉa đứng dậy:
“Đồng chí, các chú tới rất đúng lúc, cháu cũng muốn báo cảnh sát, bạn học Hà Hoa bôi nhọ cháu, tạo thành ảnh hưởng lớn đối với thanh danh và tinh thần cháu, cháu cần mọi người làm chủ giúp cháu!”
Hà Hoa trợn to mắt nhìn.
Sao còn có thể mạnh miệng như vậy?
Cảnh sát nhìn tới tới lui lui giữa hai bọn họ, cuối cùng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mặc kệ là vì thanh danh của cô hay là ngọc bội của vị bạn học này, bây giờ mở tủ ra xem đi.”
Lý Lỵ mím môi, hào phóng mở tủ cô ta ra.
Cô ta không để người ta tìm kiếm.
Trực tiếp lấy túi màu đen mà Lê Kiến Mộc nói ra, còn lấy hộp gấm bên trong ra.
Hộp gấm được mở ra, bên trong là một ngọc bội màu xanh ngọc thủy nhuận.
“Ồ, đây là ngọc bội mà bạn học Hà Hoa nói à.”
“Đúng vậy, đây là di vật bà nội cháu để lại cho cháu!” Đôi mắt của Hà Hoa sáng ngời, muốn vươn tay lấy lại nhưng bị Lý Lỵ tránh đi.
Đôi mắt của Lý Lỵ âm trầm nói: “Cậu có chứng cứ gì chứng minh ngọc bội này là của cậu?”
“Có ý gì?”
Lý Lỵ cười mỉa, quay đầu nhìn về phía cảnh sát:
“Chú cảnh sát, nhà cậu cháu làm buôn bán ngọc thạch, đây là ngọc thạch khi cháu sinh ra cậu cháu đặc biệt chọn từ Miến Điện làm quà sinh nhật cho cháu, hiện giờ giá trị hơn mười vạn.”
“Trong nhà bạn học Hà Hoa nghèo, từ lần đầu tiên thấy ngọc bội đã rất thích, còn cầm lấy chụp rất nhiều ảnh. Chẳng qua cháu không nghĩ tới vậy mà cậu ta vừa ăn cướp vừa la làng, mưu toan chiếm ngọc bội này cho riêng mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro