Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Giá Trị Xa Xỉ
2024-11-21 00:36:47
Vẻ mặt Lê Kiến Mộc lạnh nhạt, vững vàng ngồi trên ghế cũ nát, cho dù bị người ta bôi nhọ, cũng vẻ mặt không đổi.
Hà Hoa khó xử nói: “Đại sư, tôi…”
Lê Kiến Mộc thầm than một tiếng trong lòng.
Nhìn từ tướng mạo của Hà Hoa có thể biết được là một người lá gan không lớn, làm việc cũng tương đối do dự.
Rõ ràng Lý Lỵ là người cường thế, còn biết rõ đo nắn cô ấy thế nào.
Cô lắc đầu:
“Tôi tính ra kết quả chính là trong ngăn tủ kia, màu đen, túi to cỡ bàn tay, đặt ở tận cùng bên trong tường kép, còn đặt trong một hộp gấm màu đỏ, không tồn tại khả năng cầm nhầm.”
Gương mặt Lý Lỵ thay đổi:
“Cô đang nói linh tinh gì đó? Ý của cô là nói tôi trộm ngọc bội của cô sao? Buồn cười, nhà cậu tôi làm buôn bán ngọc thạch, có thứ tốt gì mà tôi chưa từng thấy, sẽ coi trọng món đồ không đáng giá tiền kia sao? Streamer cô ở đâu, có tin tôi tố cáo cô không!”
Gương mặt Lê Kiến Mộc không đổi nhìn Lý Lỵ: “Ngọc bội kia thật sự chỉ là món đồ không đáng giá tiền sao?”
“Cô có ý gì?” Đôi mắt của Lý Lỵ nheo lại.
Bất chợt cô ta nhìn Lê Kiến Mộc một lát, lại nhìn Hà Hoa một lát, cười mỉa nói:
“Được lắm, các người là tính toán liên hợp lại tống tiền tôi đúng không! Nói mình làm mất món đồ rẻ tiền trước, sau đó vu oan cho tôi muốn mở tủ tôi ra, sao thế, có phải đợi tôi mở tủ ra xong, các người sẽ nói ngọc thạch cậu tôi tặng tôi thành của các người đúng không?”
“Hà Hoa, tôi không nghĩ tới cậu là loại người như vậy, cậu là nghèo đến điên rồi sao? Vậy mà liên hợp với người ngoài tống tiền tôi, rốt cuộc là tôi có lỗi với cậu ở điểm nào?”
Hà Hoa bị cô ta nói cho sửng sốt, trực tiếp trợn tròn mắt.
Lê Kiến Mộc nhíu mày, không có tâm trạng dây dưa với loại người này.
Đương sự Hà Hoa nhát gan không có chủ kiến, rất dễ bị Lý Lỵ uy hiếp thành công.
Cô nhìn thẳng Hà Hoa nói: “Cô có báo cảnh sát không, không báo cảnh sát tôi báo giúp cô.”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Hà Hoa nhìn Lê Kiến Mộc, vẻ mặt còn hơi do dự.
Lê Kiến Mộc nói: “Cảnh sát sẽ lập án, ngọc bội kia của cô là phỉ thúy, loại này không tệ lắm, cũng không phải là món đồ không đáng tiền gì.”
Giới huyền học thường xuyên dùng ngọc thạch tốt chế tạo pháp khí và phù chú...
Khi cô mới xuyên tới dùng di động tìm hiểu thế giới này, đã từng đặc biệt tìm hiểu giá cả của ngọc thạch phỉ thúy hiện giờ.
Ngọc thạch và phỉ thúy tầm trung tầm cao cấp giá cả xa xỉ, không phải hiện giờ cô có thể sờ tới.
Cho nên chỉ nhìn thoáng qua hình ảnh, cô đã biết được ngọc bội kia có giá trị xa xỉ.
Nếu trong nhà Lý Lỵ có làm buôn bán ngọc thạch, như vậy sẽ hiểu biết không ít đối với phỉ thúy, hơn nữa cô ta nói một câu “món đồ không đáng giá tiền”, chân tướng đã có thể thấy được.
Lê Kiến Mộc đều đã nói tới đây, nếu Hà Hoa vẫn không làm ra được tính toán, vậy cô không khuyên nữa.
Cũng may cuối cùng Hà Hoa kiên định hơn.
“Rất xin lỗi Lý Lỵ, tôi biết một năm này cậu đối xử tốt với tôi, nhưng mà ngọc bội kia là di vật bà nội tôi để lại cho tôi, tôi không thể mất nó. Nếu cảnh sát tới thật sự không tìm được trong tủ quần áo của cậu, tôi nguyện ý xin lỗi cậu, còn xin lỗi trước mặt bạn học toàn trường!”
“Cậu…” Lý Lỵ tức tới mức đôi mắt trợn to, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.
Hà Hoa khó xử nói: “Đại sư, tôi…”
Lê Kiến Mộc thầm than một tiếng trong lòng.
Nhìn từ tướng mạo của Hà Hoa có thể biết được là một người lá gan không lớn, làm việc cũng tương đối do dự.
Rõ ràng Lý Lỵ là người cường thế, còn biết rõ đo nắn cô ấy thế nào.
Cô lắc đầu:
“Tôi tính ra kết quả chính là trong ngăn tủ kia, màu đen, túi to cỡ bàn tay, đặt ở tận cùng bên trong tường kép, còn đặt trong một hộp gấm màu đỏ, không tồn tại khả năng cầm nhầm.”
Gương mặt Lý Lỵ thay đổi:
“Cô đang nói linh tinh gì đó? Ý của cô là nói tôi trộm ngọc bội của cô sao? Buồn cười, nhà cậu tôi làm buôn bán ngọc thạch, có thứ tốt gì mà tôi chưa từng thấy, sẽ coi trọng món đồ không đáng giá tiền kia sao? Streamer cô ở đâu, có tin tôi tố cáo cô không!”
Gương mặt Lê Kiến Mộc không đổi nhìn Lý Lỵ: “Ngọc bội kia thật sự chỉ là món đồ không đáng giá tiền sao?”
“Cô có ý gì?” Đôi mắt của Lý Lỵ nheo lại.
Bất chợt cô ta nhìn Lê Kiến Mộc một lát, lại nhìn Hà Hoa một lát, cười mỉa nói:
“Được lắm, các người là tính toán liên hợp lại tống tiền tôi đúng không! Nói mình làm mất món đồ rẻ tiền trước, sau đó vu oan cho tôi muốn mở tủ tôi ra, sao thế, có phải đợi tôi mở tủ ra xong, các người sẽ nói ngọc thạch cậu tôi tặng tôi thành của các người đúng không?”
“Hà Hoa, tôi không nghĩ tới cậu là loại người như vậy, cậu là nghèo đến điên rồi sao? Vậy mà liên hợp với người ngoài tống tiền tôi, rốt cuộc là tôi có lỗi với cậu ở điểm nào?”
Hà Hoa bị cô ta nói cho sửng sốt, trực tiếp trợn tròn mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Kiến Mộc nhíu mày, không có tâm trạng dây dưa với loại người này.
Đương sự Hà Hoa nhát gan không có chủ kiến, rất dễ bị Lý Lỵ uy hiếp thành công.
Cô nhìn thẳng Hà Hoa nói: “Cô có báo cảnh sát không, không báo cảnh sát tôi báo giúp cô.”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Hà Hoa nhìn Lê Kiến Mộc, vẻ mặt còn hơi do dự.
Lê Kiến Mộc nói: “Cảnh sát sẽ lập án, ngọc bội kia của cô là phỉ thúy, loại này không tệ lắm, cũng không phải là món đồ không đáng tiền gì.”
Giới huyền học thường xuyên dùng ngọc thạch tốt chế tạo pháp khí và phù chú...
Khi cô mới xuyên tới dùng di động tìm hiểu thế giới này, đã từng đặc biệt tìm hiểu giá cả của ngọc thạch phỉ thúy hiện giờ.
Ngọc thạch và phỉ thúy tầm trung tầm cao cấp giá cả xa xỉ, không phải hiện giờ cô có thể sờ tới.
Cho nên chỉ nhìn thoáng qua hình ảnh, cô đã biết được ngọc bội kia có giá trị xa xỉ.
Nếu trong nhà Lý Lỵ có làm buôn bán ngọc thạch, như vậy sẽ hiểu biết không ít đối với phỉ thúy, hơn nữa cô ta nói một câu “món đồ không đáng giá tiền”, chân tướng đã có thể thấy được.
Lê Kiến Mộc đều đã nói tới đây, nếu Hà Hoa vẫn không làm ra được tính toán, vậy cô không khuyên nữa.
Cũng may cuối cùng Hà Hoa kiên định hơn.
“Rất xin lỗi Lý Lỵ, tôi biết một năm này cậu đối xử tốt với tôi, nhưng mà ngọc bội kia là di vật bà nội tôi để lại cho tôi, tôi không thể mất nó. Nếu cảnh sát tới thật sự không tìm được trong tủ quần áo của cậu, tôi nguyện ý xin lỗi cậu, còn xin lỗi trước mặt bạn học toàn trường!”
“Cậu…” Lý Lỵ tức tới mức đôi mắt trợn to, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro