Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Cậu Có Biết Cái...
2024-11-21 00:36:47
Lý Lỵ đặt gà rán lên bàn, trấn an nói:
“Cậu đừng sốt ruột, chắc chắn là rơi ở xó xỉnh nào đó thôi, nói không chừng ngày nào đó thu dọn đồ lại thấy được, sẽ không mất đâu.”
“Chuyện đó, mình tìm đại sư, cô ấy tính ra nói đồ ở trong ngăn tủ của cậu.” Hà Hoa do dự một lát, nói thẳng ra.
Tươi cười trên mặt Lý Lỵ phai nhạt: “Cậu có ý gì, không phải là cậu hoài nghi mình trộm đồ của cậu đấy chứ?”
“Không không không, mình không có ý đó, mình là nói, ngày hôm qua chúng ta lần lượt tắm rửa, có phải là mình làm rơi ngọc bội vừa vặn rơi vào quần áo cậu hay không thôi?”
Lý Lỵ nhíu mày.
Hà Hoa nhỏ giọng nói: “Lý Lỵ, cậu có thể cho mình xem không? Nếu không tìm được, mình sẽ xin lỗi cậu.”
“Cậu có biết cái gì gọi là riêng tư không? Đó là tủ của mình, mình nói không có là không có, hơn nữa…”
Lý Lỵ nhìn cô ấy lộ ra mấy phần áy náy:
“Mình không có ý mạo phạm bạn học, nhưng mà điều kiện gia đình nhà mình cậu cũng biết, túi giày và mỹ phẩm dưỡng da trong ngăn tủ mình đều rất đắt, nếu cậu không cẩn thận làm đổ hay làm hỏng một thứ, cậu bồi thường được không?”
Gương mặt Hà Hoa lập tức đỏ lên.
Lý Lỵ than nhẹ một tiếng:
“Mình cũng không muốn chọc vào vết sẹo của cậu, nhưng mà bạn học Hà Hoa, chúng ta không phải người cùng một thế giới. Cũng chính vì thế với điều kiện của mình không có khả năng trộm ngọc bội không đáng giá tiền của cậu, cậu hiểu rõ không?”
“Vậy báo cảnh sát đi.”
Một giọng nói lạnh lùng truyền từ di động đến.
Lý Lỵ và Hà Hoa đều sửng sốt.
“Là ai trong di động của cậu nói chuyện thế?”
Hà Hoa lên tiếng: “Là streamer huyền học tính ra vị trí của ngọc bội, mình đang gọi video call.”
Nghe thấy là gọi video call, trong mắt Lý Lỵ hiện lên chút hoảng loạn.
Nhưng rất nhanh, cô ta cười nhạo nói:
“Thời buổi này người hãm hại lừa gạt càng ngày càng nhiều, huyền học đều bắt đầu làm phát sóng trực tiếp sao? Đúng là buồn cười.”
Hà Hoa không nói lời nào, đứng phía trước tủ của Lý Lỵ, đôi mắt kiên trì.
Lý Lỵ thấy thế, giang hai tay ra.
“Được thôi, nếu cậu nghe cô ta vậy thì báo cảnh sát đi, nhưng mà Hà Hoa tôi phải nói rõ với cậu một chuyện, ngọc bội không đáng tiền của cậu thông thường cảnh sát sẽ không thụ lý. Hơn nữa nếu không tìm được đồ ở trong ngăn tủ của tôi, tôi sẽ tố cáo cậu tội phỉ báng, đến lúc đó cậu bị bắt xin lỗi trước toàn trường và ghi lỗi nặng trong hồ sơ là chắc chắn không thể thiếu.”
Thấy gương mặt Hà Hoa dao động, cô ta lại tiếp tục nói:
“Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, chỉ vì một ngọc bội không đáng giá tiền, cậu lại tin tưởng lời nói của một kẻ lừa đảo không biết từ đâu ra, chôn vùi tình nghĩa bạn học hơn một năm của chúng ta và việc học của cậu sao?”
Nghe thấy thế, Hà Hoa hoàn toàn không nói gì.
Dấu vết giãy giụa trên mặt cô ấy rất rõ ràng.
Nhỡ đâu thật sự không có thì sao?
Gia cảnh của Lý Lỵ giàu có, rõ ràng đã tức giận, đến lúc đó nếu không tìm thấy cô ta thật sự tố cáo mình thì làm sao bây giờ?
Ở chung đã hơn 1 năm, Lý Lỵ đối xử với cô ấy rất tốt, có phải là…
Cô ấy nhìn thoáng qua di động nhờ giúp đỡ.
“Cậu đừng sốt ruột, chắc chắn là rơi ở xó xỉnh nào đó thôi, nói không chừng ngày nào đó thu dọn đồ lại thấy được, sẽ không mất đâu.”
“Chuyện đó, mình tìm đại sư, cô ấy tính ra nói đồ ở trong ngăn tủ của cậu.” Hà Hoa do dự một lát, nói thẳng ra.
Tươi cười trên mặt Lý Lỵ phai nhạt: “Cậu có ý gì, không phải là cậu hoài nghi mình trộm đồ của cậu đấy chứ?”
“Không không không, mình không có ý đó, mình là nói, ngày hôm qua chúng ta lần lượt tắm rửa, có phải là mình làm rơi ngọc bội vừa vặn rơi vào quần áo cậu hay không thôi?”
Lý Lỵ nhíu mày.
Hà Hoa nhỏ giọng nói: “Lý Lỵ, cậu có thể cho mình xem không? Nếu không tìm được, mình sẽ xin lỗi cậu.”
“Cậu có biết cái gì gọi là riêng tư không? Đó là tủ của mình, mình nói không có là không có, hơn nữa…”
Lý Lỵ nhìn cô ấy lộ ra mấy phần áy náy:
“Mình không có ý mạo phạm bạn học, nhưng mà điều kiện gia đình nhà mình cậu cũng biết, túi giày và mỹ phẩm dưỡng da trong ngăn tủ mình đều rất đắt, nếu cậu không cẩn thận làm đổ hay làm hỏng một thứ, cậu bồi thường được không?”
Gương mặt Hà Hoa lập tức đỏ lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Lỵ than nhẹ một tiếng:
“Mình cũng không muốn chọc vào vết sẹo của cậu, nhưng mà bạn học Hà Hoa, chúng ta không phải người cùng một thế giới. Cũng chính vì thế với điều kiện của mình không có khả năng trộm ngọc bội không đáng giá tiền của cậu, cậu hiểu rõ không?”
“Vậy báo cảnh sát đi.”
Một giọng nói lạnh lùng truyền từ di động đến.
Lý Lỵ và Hà Hoa đều sửng sốt.
“Là ai trong di động của cậu nói chuyện thế?”
Hà Hoa lên tiếng: “Là streamer huyền học tính ra vị trí của ngọc bội, mình đang gọi video call.”
Nghe thấy là gọi video call, trong mắt Lý Lỵ hiện lên chút hoảng loạn.
Nhưng rất nhanh, cô ta cười nhạo nói:
“Thời buổi này người hãm hại lừa gạt càng ngày càng nhiều, huyền học đều bắt đầu làm phát sóng trực tiếp sao? Đúng là buồn cười.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Hoa không nói lời nào, đứng phía trước tủ của Lý Lỵ, đôi mắt kiên trì.
Lý Lỵ thấy thế, giang hai tay ra.
“Được thôi, nếu cậu nghe cô ta vậy thì báo cảnh sát đi, nhưng mà Hà Hoa tôi phải nói rõ với cậu một chuyện, ngọc bội không đáng tiền của cậu thông thường cảnh sát sẽ không thụ lý. Hơn nữa nếu không tìm được đồ ở trong ngăn tủ của tôi, tôi sẽ tố cáo cậu tội phỉ báng, đến lúc đó cậu bị bắt xin lỗi trước toàn trường và ghi lỗi nặng trong hồ sơ là chắc chắn không thể thiếu.”
Thấy gương mặt Hà Hoa dao động, cô ta lại tiếp tục nói:
“Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, chỉ vì một ngọc bội không đáng giá tiền, cậu lại tin tưởng lời nói của một kẻ lừa đảo không biết từ đâu ra, chôn vùi tình nghĩa bạn học hơn một năm của chúng ta và việc học của cậu sao?”
Nghe thấy thế, Hà Hoa hoàn toàn không nói gì.
Dấu vết giãy giụa trên mặt cô ấy rất rõ ràng.
Nhỡ đâu thật sự không có thì sao?
Gia cảnh của Lý Lỵ giàu có, rõ ràng đã tức giận, đến lúc đó nếu không tìm thấy cô ta thật sự tố cáo mình thì làm sao bây giờ?
Ở chung đã hơn 1 năm, Lý Lỵ đối xử với cô ấy rất tốt, có phải là…
Cô ấy nhìn thoáng qua di động nhờ giúp đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro