Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Có Que Diêm Khô...
2024-11-21 00:36:47
“Nói nghe xem đồ cô muốn tìm đi.”
Hà Hoa quay đầu, lấy một bức ảnh từ phía sau cho Lê Kiến Mộc xem.
“Năm ngoái tôi thi đỗ đại học không lâu, bà nội tôi qua đời, là chết vì bệnh, khi đưa từ bệnh viện trở về, chú bác tôi sợ tôi tranh căn nhà của bà nội, đã không cho tôi trở về. Lúc ấy tôi còn chưa kịp thu dọn di vật của bà nội, chỉ có ngọc bội là bà nội tặng cho tôi khi còn nhỏ, đây là món đồ duy nhất bà để lại cho tôi, cầu xin cô nhất định phải tìm được giúp tôi!”
Nếu lúc trước cô ấy còn hoài nghi đối với thực lực của Lê Kiến Mộc, vậy khi nghe Lê Kiến Mộc tính ra cha mẹ cô ấy cùng qua đời, những hoài nghi đó đều tiêu tán.
Chỉ hy vọng cô có thể nhanh chóng tìm ngọc bội giúp cô ấy.
Lê Kiến Mộc: “Đừng nóng vội, cô xoay cameras một chút, để tôi xem phòng ngủ của các cô.”
Hà Hoa nhìn thoáng qua trước, xác định không có đồ riêng tư gì, lúc này mới điều chỉnh cameras.
Phòng ngủ là phòng bốn người, một giường đệm chưa có người tới, ba giường khác đều đã trải xong.
Bạn cùng phòng của cô ấy đều không ở trong phòng.
Lê Kiến Mộc nghĩ một lát, nói: “Có que diêm không?”
“Bật lửa được không?”
“Có thể.” Lê Kiến Mộc gật đầu.
“Bây giờ quay cameras đối diện với bật lửa, nhắm mắt lại, mặc niệm đồ vật mất đi của cô, sau đó bật lửa.”
Hà Hoa vội làm theo.
Một bàn tay mở bật lửa, một bàn tay quay di động về phía ngọn lửa nho nhỏ.
Cô ấy nhắm mắt lại nên không thấy, nhưng mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp tận mắt nhìn thấy, hai giây sau ngọn lửa nhỏ thẳng tắp đột nhiên nghiêng về một phía.
Đồng thời bọn họ cũng chú ý tới, cửa sổ trong phòng đều không mở ra, cũng không có gió.
Đương nhiên bọn họ không thấy được chính là, ngón tay của Lê Kiến Mộc ở ngoài màn hình đang vẽ gì đó ở hư không.
Năm giây sau, Lê Kiến Mộc nói: “Được rồi.”
“Như vậy là xong rồi sao? Vậy đại sư, đồ của tôi ở đâu?” Hà Hoa vội vàng hỏi.
“Đi về trước ba bước, trong ngăn tủ bên trái, sẽ có đồ của cô.”
Hà Hoa nghe lời đi về trước ba bước, vừa nhìn bên trái thì sửng sốt.
“Đại sư, đây… Đây không phải là tủ của tôi, là của bạn cùng phòng tôi.”
[Ồ… Cho nên đồ là bị bạn cùng phòng trộm ư?]
[Di vật của bà nội người khác đều trộm, là ai thế.]
[Bạn cùng phòng đại học đúng là loại gì cũng có.]
[Cô gái nhỏ nhìn cũng không phải là người có nhiều tiền, vậy di vật có thể đắt cỡ nào chứ, như vậy mà cũng bị trộm à?]
[Thật sự không được thì báo cảnh sát đi.]
[Vẫn nên tìm đồ trước lại nói, nhỡ đâu streamer thuận miệng bịa ra thì sao.]
[Dám nghi ngờ streamer ư?]
Hà Hoa thấy bình luận mắng trên màn hình, vội nói:
“Không phải không phải, tình cảm giữa bạn cùng phòng chúng tôi rất tốt, có thể là khi tắm rửa không cẩn thận cuốn vào trong quần áo, tôi nên hỏi bạn cùng phòng của tôi trước đã, mọi người đừng mắng.”
Cô ấy vội vàng gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng.
Nhưng mà tin nhắn còn chưa được gửi đi, cửa phòng bị đẩy ra.
“Hà Hoa, cậu ăn cơm trưa, vừa vặn mình mua gà rán, cùng nhau ăn đi.” Nữ sinh tươi cười xinh đẹp đi vào.
Hà Hoa vội nói: “Lý Lỵ cậu có thấy ngọc bội của mình không?”
“Không có, tối qua mình đã nói rồi mà, sao thế, cậu còn chưa tìm được à?”
Hà Hoa mím môi, gật đầu.
Hà Hoa quay đầu, lấy một bức ảnh từ phía sau cho Lê Kiến Mộc xem.
“Năm ngoái tôi thi đỗ đại học không lâu, bà nội tôi qua đời, là chết vì bệnh, khi đưa từ bệnh viện trở về, chú bác tôi sợ tôi tranh căn nhà của bà nội, đã không cho tôi trở về. Lúc ấy tôi còn chưa kịp thu dọn di vật của bà nội, chỉ có ngọc bội là bà nội tặng cho tôi khi còn nhỏ, đây là món đồ duy nhất bà để lại cho tôi, cầu xin cô nhất định phải tìm được giúp tôi!”
Nếu lúc trước cô ấy còn hoài nghi đối với thực lực của Lê Kiến Mộc, vậy khi nghe Lê Kiến Mộc tính ra cha mẹ cô ấy cùng qua đời, những hoài nghi đó đều tiêu tán.
Chỉ hy vọng cô có thể nhanh chóng tìm ngọc bội giúp cô ấy.
Lê Kiến Mộc: “Đừng nóng vội, cô xoay cameras một chút, để tôi xem phòng ngủ của các cô.”
Hà Hoa nhìn thoáng qua trước, xác định không có đồ riêng tư gì, lúc này mới điều chỉnh cameras.
Phòng ngủ là phòng bốn người, một giường đệm chưa có người tới, ba giường khác đều đã trải xong.
Bạn cùng phòng của cô ấy đều không ở trong phòng.
Lê Kiến Mộc nghĩ một lát, nói: “Có que diêm không?”
“Bật lửa được không?”
“Có thể.” Lê Kiến Mộc gật đầu.
“Bây giờ quay cameras đối diện với bật lửa, nhắm mắt lại, mặc niệm đồ vật mất đi của cô, sau đó bật lửa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Hoa vội làm theo.
Một bàn tay mở bật lửa, một bàn tay quay di động về phía ngọn lửa nho nhỏ.
Cô ấy nhắm mắt lại nên không thấy, nhưng mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp tận mắt nhìn thấy, hai giây sau ngọn lửa nhỏ thẳng tắp đột nhiên nghiêng về một phía.
Đồng thời bọn họ cũng chú ý tới, cửa sổ trong phòng đều không mở ra, cũng không có gió.
Đương nhiên bọn họ không thấy được chính là, ngón tay của Lê Kiến Mộc ở ngoài màn hình đang vẽ gì đó ở hư không.
Năm giây sau, Lê Kiến Mộc nói: “Được rồi.”
“Như vậy là xong rồi sao? Vậy đại sư, đồ của tôi ở đâu?” Hà Hoa vội vàng hỏi.
“Đi về trước ba bước, trong ngăn tủ bên trái, sẽ có đồ của cô.”
Hà Hoa nghe lời đi về trước ba bước, vừa nhìn bên trái thì sửng sốt.
“Đại sư, đây… Đây không phải là tủ của tôi, là của bạn cùng phòng tôi.”
[Ồ… Cho nên đồ là bị bạn cùng phòng trộm ư?]
[Di vật của bà nội người khác đều trộm, là ai thế.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Bạn cùng phòng đại học đúng là loại gì cũng có.]
[Cô gái nhỏ nhìn cũng không phải là người có nhiều tiền, vậy di vật có thể đắt cỡ nào chứ, như vậy mà cũng bị trộm à?]
[Thật sự không được thì báo cảnh sát đi.]
[Vẫn nên tìm đồ trước lại nói, nhỡ đâu streamer thuận miệng bịa ra thì sao.]
[Dám nghi ngờ streamer ư?]
Hà Hoa thấy bình luận mắng trên màn hình, vội nói:
“Không phải không phải, tình cảm giữa bạn cùng phòng chúng tôi rất tốt, có thể là khi tắm rửa không cẩn thận cuốn vào trong quần áo, tôi nên hỏi bạn cùng phòng của tôi trước đã, mọi người đừng mắng.”
Cô ấy vội vàng gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng.
Nhưng mà tin nhắn còn chưa được gửi đi, cửa phòng bị đẩy ra.
“Hà Hoa, cậu ăn cơm trưa, vừa vặn mình mua gà rán, cùng nhau ăn đi.” Nữ sinh tươi cười xinh đẹp đi vào.
Hà Hoa vội nói: “Lý Lỵ cậu có thấy ngọc bội của mình không?”
“Không có, tối qua mình đã nói rồi mà, sao thế, cậu còn chưa tìm được à?”
Hà Hoa mím môi, gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro