Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Vậy Thì Tốt
2024-11-21 00:36:47
Hơn nữa cô ấy chỉ không cẩn thận đụng phải phần mềm này, thấy được Lê Kiến Mộc.
Nhỡ đâu thật sự giống như bình luận, cô là kẻ lừa đảo thì sao?
Chẳng phải là 1000 tệ sẽ ném đá trên sông sao?
Nhưng mà ngọc bội kia là niệm tưởng duy nhất bà nội để lại cho cô, cô ấy không thể đánh mất.
Thôi, 1000 tệ thì 1000 tệ thôi, cùng lắm thì cuối tuần cô ấy đi làm thêm nhiều hơn.
Hạ quyết tâm, Hà Hoa tìm chỗ quà tặng, chần chừ một lát lại bình luận.
[Hoa Hoa thích Họa Họa: Cô sẽ không cố làm ra vẻ huyền ảo, nói hai câu xong lại đòi thêm khen thưởng đúng không?]
Kẻ lừa đảo trong phim truyền hình đều là như vậy.
Lê Kiến Mộc bất đắc dĩ nói: “Sẽ không, không có thêm thu phí nào khác.”
Vậy thì tốt.
Hà Hoa quyết tâm, khen thưởng một quả bom nổ dưới nước.
Hiệu ứng âm thanh vang lên, nổ tung màu sắc rực rỡ trên màn hình.
Lê Kiến Mộc gật đầu, nói:
“Gửi ảnh chụp và sinh thần bát tự của cô cho tôi, nếu có ảnh chụp của người đã mất, cũng có thể gửi một bức, ảnh chụp đều đừng trang điểm.”
[Hoa Hoa thích Họa Họa: Không cần phiền phức như vậy, hay là tôi gọi điện cho cô đi.]
Lê Kiến Mộc biết gọi điện là gì.
Sở dĩ không yêu cầu gọi điện, là muốn bảo vệ sự riêng tư của người ta.
Dù sao có một số chuyện tính ra, có khả năng không dễ khiến người ta tiếp nhận như vậy.
Nếu đối phương không ngại, đương nhiên là cô ấy nguyện ý gọi điện, sẽ càng đơn giản hơn một chút.
Rất nhanh Hà Hoa đã nhận được lời mời gọi video call.
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp thấy hình ảnh trên di động một chia thành hai, trong đó một bên là Lê Kiến Mộc, một bên khác là cô gái nhỏ trẻ tuổi.
Gương mặt của cô gái nhỏ nho nhỏ, tết tóc, bởi vì không trang điểm, độ phân giải di động cũng không tệ lắm, có thể thấy được rõ nốt tàn nhang nhỏ trên mũi, nhưng mà không ảnh hưởng tới giá trị nhan sắc, trông rất đáng yêu.
Chỉ thấy trong phòng phát sóng trực tiếp đều là bình luận gọi gái xinh.
Cô gái nhỏ đang ở ký túc xá trường đại học.
Mấy ngày nay đúng là ngày các trường đại học khai giảng, bối cảnh phía sau cô ấy còn có một cái giường ngủ để trống.
“Chào streamer.” Hà Hoa hơi rụt rè, nhưng vẫn nỗ lực trấn định chào hỏi Lê Kiến Mộc cùng với phòng phát sóng trực tiếp.
Lê Kiến Mộc gật đầu, cẩn thận nhìn thoáng qua diện mạo của cô ấy.
Hà Hoa không cao lắm, gương mặt rất nhỏ, hai má có chút phì nộn trẻ con, đôi mắt có thần, nhưng mũi không cao, nhìn như diện mạo người thường.
Cô nói:
“Cung cha mẹ của cô trũng, còn nhỏ đã mất người thân, quan hệ với thân thích khác mỏng, ít khi lui tới. Cung phúc lộc no đủ nhưng ngắn, sự nghiệp bình thường, hơn nữa tuổi cô hiện giờ là sinh viên khoa chính quy bình thường đúng không?”
“Đúng vậy, cha mẹ tôi đã xảy ra tai nạn qua đời từ nhiều năm trước, lúc ấy tôi còn nhỏ, thân thích đều không muốn nuôi dưỡng tôi, cho nên sau này không lui tới, tôi là bà nội tôi nuôi lớn. Tài nguyên ở huyện thành nhỏ cùng với các phương diện đều bình thường, tôi cũng không phải là người thích học tập, cho nên tuy năm ngoái thi đỗ trường đại học hạng hai bình thường, nhưng tôi đã cảm thấy rất thỏa mãn.”
Hà Hoa mỉm cười nói.
Lê Kiến Mộc gật đầu, tính cách dịu ngoan, hiểu được thấy đủ, cho dù là cuộc sống bình phàm không tốt không xấu, nhưng vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều kẻ có tiền.
Nhỡ đâu thật sự giống như bình luận, cô là kẻ lừa đảo thì sao?
Chẳng phải là 1000 tệ sẽ ném đá trên sông sao?
Nhưng mà ngọc bội kia là niệm tưởng duy nhất bà nội để lại cho cô, cô ấy không thể đánh mất.
Thôi, 1000 tệ thì 1000 tệ thôi, cùng lắm thì cuối tuần cô ấy đi làm thêm nhiều hơn.
Hạ quyết tâm, Hà Hoa tìm chỗ quà tặng, chần chừ một lát lại bình luận.
[Hoa Hoa thích Họa Họa: Cô sẽ không cố làm ra vẻ huyền ảo, nói hai câu xong lại đòi thêm khen thưởng đúng không?]
Kẻ lừa đảo trong phim truyền hình đều là như vậy.
Lê Kiến Mộc bất đắc dĩ nói: “Sẽ không, không có thêm thu phí nào khác.”
Vậy thì tốt.
Hà Hoa quyết tâm, khen thưởng một quả bom nổ dưới nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiệu ứng âm thanh vang lên, nổ tung màu sắc rực rỡ trên màn hình.
Lê Kiến Mộc gật đầu, nói:
“Gửi ảnh chụp và sinh thần bát tự của cô cho tôi, nếu có ảnh chụp của người đã mất, cũng có thể gửi một bức, ảnh chụp đều đừng trang điểm.”
[Hoa Hoa thích Họa Họa: Không cần phiền phức như vậy, hay là tôi gọi điện cho cô đi.]
Lê Kiến Mộc biết gọi điện là gì.
Sở dĩ không yêu cầu gọi điện, là muốn bảo vệ sự riêng tư của người ta.
Dù sao có một số chuyện tính ra, có khả năng không dễ khiến người ta tiếp nhận như vậy.
Nếu đối phương không ngại, đương nhiên là cô ấy nguyện ý gọi điện, sẽ càng đơn giản hơn một chút.
Rất nhanh Hà Hoa đã nhận được lời mời gọi video call.
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp thấy hình ảnh trên di động một chia thành hai, trong đó một bên là Lê Kiến Mộc, một bên khác là cô gái nhỏ trẻ tuổi.
Gương mặt của cô gái nhỏ nho nhỏ, tết tóc, bởi vì không trang điểm, độ phân giải di động cũng không tệ lắm, có thể thấy được rõ nốt tàn nhang nhỏ trên mũi, nhưng mà không ảnh hưởng tới giá trị nhan sắc, trông rất đáng yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ thấy trong phòng phát sóng trực tiếp đều là bình luận gọi gái xinh.
Cô gái nhỏ đang ở ký túc xá trường đại học.
Mấy ngày nay đúng là ngày các trường đại học khai giảng, bối cảnh phía sau cô ấy còn có một cái giường ngủ để trống.
“Chào streamer.” Hà Hoa hơi rụt rè, nhưng vẫn nỗ lực trấn định chào hỏi Lê Kiến Mộc cùng với phòng phát sóng trực tiếp.
Lê Kiến Mộc gật đầu, cẩn thận nhìn thoáng qua diện mạo của cô ấy.
Hà Hoa không cao lắm, gương mặt rất nhỏ, hai má có chút phì nộn trẻ con, đôi mắt có thần, nhưng mũi không cao, nhìn như diện mạo người thường.
Cô nói:
“Cung cha mẹ của cô trũng, còn nhỏ đã mất người thân, quan hệ với thân thích khác mỏng, ít khi lui tới. Cung phúc lộc no đủ nhưng ngắn, sự nghiệp bình thường, hơn nữa tuổi cô hiện giờ là sinh viên khoa chính quy bình thường đúng không?”
“Đúng vậy, cha mẹ tôi đã xảy ra tai nạn qua đời từ nhiều năm trước, lúc ấy tôi còn nhỏ, thân thích đều không muốn nuôi dưỡng tôi, cho nên sau này không lui tới, tôi là bà nội tôi nuôi lớn. Tài nguyên ở huyện thành nhỏ cùng với các phương diện đều bình thường, tôi cũng không phải là người thích học tập, cho nên tuy năm ngoái thi đỗ trường đại học hạng hai bình thường, nhưng tôi đã cảm thấy rất thỏa mãn.”
Hà Hoa mỉm cười nói.
Lê Kiến Mộc gật đầu, tính cách dịu ngoan, hiểu được thấy đủ, cho dù là cuộc sống bình phàm không tốt không xấu, nhưng vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều kẻ có tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro