Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Cô Cũng Không B...
2024-11-24 01:40:53
Triệu Cương lại dặn dò mấy câu, bảo cô đi ngủ sớm một chút mới rời đi.
Lê Kiến Mộc tiễn người đi xong, đóng cửa lại, không lập tức nghỉ ngơi.
Cô lấy hạt châu khắc hoa xanh biếc kia ra, đầu ngón tay trái nâng hạt châu khắc hoa, tay phải điểm chu sa, đầu ngón tay nuôi linh lực nhanh chóng vẽ phù chú.
Tia sáng vàng chớp lóe, phù chú được vẽ lên hạt châu khắc hoa, những khe rãnh khảm trên hạt châu khắc hoa màu xanh biếc lập tức lấp đầy màu đỏ thắm, hạt châu vốn lộ ra quỷ dị lập tức trở thành hạt châu trang trí vui vẻ bình thường, bình dân hơn nhiều.
Lê Kiến Mộc cảm thấy còn khá đẹp.
Cô thả sinh hồn nam bên trong dâu tây nhỏ ra.
“Tôi đã dùng phương pháp đặc biệt thêm lên hạt châu này, có thể đảm bảo linh hồn của anh không tiêu tán, sau này đây là nơi ở của anh, trong khoảng thời gian này anh tạm thời ở bên trong đi.” Lê Kiến Mộc nói với sinh hồn nam.
Từ dâu tây nhỏ đổi thành hạt châu khắc hoa không có ảnh hưởng gì đối với anh ta, nhưng mà…
Anh ta tò mò nhìn về phía Lê Kiến Mộc: “Đại sư, vậy khi nào mới tìm được cơ thể tôi?”
Lê Kiến Mộc im lặng.
Cô cũng không biết.
Hiện giờ cô hoài nghi có phải lúc trước người trong sư môn lừa gạt cô hay không.
Nếu không vì sao tùy tiện gặp được hai việc, đều vượt qua nhận thức của cô như vậy?
Theo cô biết, thời đại này có lẽ còn chưa phát triển huyền học ra bốn phía đúng không?
Nhưng mà huyền học đã tiến bộ đến mức độ huyền ảo như thế sao?
Hơn nữa cô có thể sử dụng thuật pháp củng cố giữ được linh hồn của anh ta, nhưng không thể đảm bảo cơ thể anh ta không bị người ta mai táng.
Phát sầu.
Sinh hồn nam thấy thế cũng không đùa cô nữa, tự phát tự động nhanh chóng chui vào hạt châu khắc hoa, phút cuối cùng còn nói một tiếng cảm ơn.
Lê Kiến Mộc thở dài một hơi.
Dùng sợi dây luồn qua hạt châu khắc hoa đeo lên cổ xong, cô bắt đầu thu dọn đồ cần cho ngày mai đến trường học.
Hạt châu nhúc nhích, sinh hồn nam lại đi ra.
“Sao thế?”
Sinh hồn nam do dự nói: “Có phải khoảng thời gian kế tiếp chúng ta sẽ sớm chiều ở chung với nhau hay không?”
Lê Kiến Mộc gật đầu.
“Vậy cô đặt tên giúp tôi đi, không có tên luôn cảm thấy kỳ lạ.”
“Tôi đặt tên cho anh ư?”
Sinh hồn nam nói chắc chắn: “Cô đặt đi!”
Lê Kiến Mộc nhìn gương mặt anh ta, trầm ngâm một lát bỗng nhiên trong đầu hiện lên hai chữ: Phù Tang.
"Đông hữu phù tang, nhật xuất chi xử, anh đã là sinh hồn, không thể gặp ánh sáng, vậy gọi là Phù Tang đi.”
“Phù Tang…” Người đàn ông cẩn thận lẩm nhẩm cái tên này hai lần, bất chợt cười nói: “Được, vậy cứ gọi tôi là Phù Tang đi.”
Ngày hôm sau, Lê Kiến Mộc và Triệu Cương xách theo hai vali to đi tới trạm vận chuyển hành khách.
Cô không có nhiều đồ lắm, chỉ có mấy bộ mùa hè đơn giản, vốn dĩ chỉ thu dọn một túi xách, là Triệu Cương không biết lấy đâu ra đống đồ ăn đồ uống, nhiều vô số nhét đầy hai vali, còn rất nặng.
Lê Kiến Mộc tiễn người đi xong, đóng cửa lại, không lập tức nghỉ ngơi.
Cô lấy hạt châu khắc hoa xanh biếc kia ra, đầu ngón tay trái nâng hạt châu khắc hoa, tay phải điểm chu sa, đầu ngón tay nuôi linh lực nhanh chóng vẽ phù chú.
Tia sáng vàng chớp lóe, phù chú được vẽ lên hạt châu khắc hoa, những khe rãnh khảm trên hạt châu khắc hoa màu xanh biếc lập tức lấp đầy màu đỏ thắm, hạt châu vốn lộ ra quỷ dị lập tức trở thành hạt châu trang trí vui vẻ bình thường, bình dân hơn nhiều.
Lê Kiến Mộc cảm thấy còn khá đẹp.
Cô thả sinh hồn nam bên trong dâu tây nhỏ ra.
“Tôi đã dùng phương pháp đặc biệt thêm lên hạt châu này, có thể đảm bảo linh hồn của anh không tiêu tán, sau này đây là nơi ở của anh, trong khoảng thời gian này anh tạm thời ở bên trong đi.” Lê Kiến Mộc nói với sinh hồn nam.
Từ dâu tây nhỏ đổi thành hạt châu khắc hoa không có ảnh hưởng gì đối với anh ta, nhưng mà…
Anh ta tò mò nhìn về phía Lê Kiến Mộc: “Đại sư, vậy khi nào mới tìm được cơ thể tôi?”
Lê Kiến Mộc im lặng.
Cô cũng không biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện giờ cô hoài nghi có phải lúc trước người trong sư môn lừa gạt cô hay không.
Nếu không vì sao tùy tiện gặp được hai việc, đều vượt qua nhận thức của cô như vậy?
Theo cô biết, thời đại này có lẽ còn chưa phát triển huyền học ra bốn phía đúng không?
Nhưng mà huyền học đã tiến bộ đến mức độ huyền ảo như thế sao?
Hơn nữa cô có thể sử dụng thuật pháp củng cố giữ được linh hồn của anh ta, nhưng không thể đảm bảo cơ thể anh ta không bị người ta mai táng.
Phát sầu.
Sinh hồn nam thấy thế cũng không đùa cô nữa, tự phát tự động nhanh chóng chui vào hạt châu khắc hoa, phút cuối cùng còn nói một tiếng cảm ơn.
Lê Kiến Mộc thở dài một hơi.
Dùng sợi dây luồn qua hạt châu khắc hoa đeo lên cổ xong, cô bắt đầu thu dọn đồ cần cho ngày mai đến trường học.
Hạt châu nhúc nhích, sinh hồn nam lại đi ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao thế?”
Sinh hồn nam do dự nói: “Có phải khoảng thời gian kế tiếp chúng ta sẽ sớm chiều ở chung với nhau hay không?”
Lê Kiến Mộc gật đầu.
“Vậy cô đặt tên giúp tôi đi, không có tên luôn cảm thấy kỳ lạ.”
“Tôi đặt tên cho anh ư?”
Sinh hồn nam nói chắc chắn: “Cô đặt đi!”
Lê Kiến Mộc nhìn gương mặt anh ta, trầm ngâm một lát bỗng nhiên trong đầu hiện lên hai chữ: Phù Tang.
"Đông hữu phù tang, nhật xuất chi xử, anh đã là sinh hồn, không thể gặp ánh sáng, vậy gọi là Phù Tang đi.”
“Phù Tang…” Người đàn ông cẩn thận lẩm nhẩm cái tên này hai lần, bất chợt cười nói: “Được, vậy cứ gọi tôi là Phù Tang đi.”
Ngày hôm sau, Lê Kiến Mộc và Triệu Cương xách theo hai vali to đi tới trạm vận chuyển hành khách.
Cô không có nhiều đồ lắm, chỉ có mấy bộ mùa hè đơn giản, vốn dĩ chỉ thu dọn một túi xách, là Triệu Cương không biết lấy đâu ra đống đồ ăn đồ uống, nhiều vô số nhét đầy hai vali, còn rất nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro