Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Không Sao Đâu
2024-11-22 01:23:17
Trương Siêu: “Không được không được, đại sư nhất định phải nhận, những thứ này đều là tâm ý của tôi.”
Lê Kiến Mộc lắc đầu: “Ông chủ Trương vẫn nên nhanh chóng xử lý chuyện trong nhà đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Trong mắt Trương Siêu hiện lên chút kiên định.
“Đại sư yên tâm, tôi sẽ điều tra cẩn thận chuyện này, nếu là thật… Mặc kệ là ai, tôi đều phải đòi lại công bằng.”
Lê Kiến Mộc nhìn thoáng qua tướng mạo của đối phương, xác nhận tướng mạo trung niên mất con của ông ta biến mất, mới gật đầu rời đi.
Người đi rồi, Trương Siêu ôm đứa bé ở cửa rất lâu không nói gì.
Vợ ông ta vén rèm cửa đi ra, nhỏ giọng nói: “Anh thật sự tin tưởng lời cô ấy nói sao? Thường ngày anh đều nói Phú Quý là người anh em tốt của anh mà.”
Trương Siêu cười khổ nói: “Em đừng nói móc anh, nếu chuyện này là thật, đừng nói là anh em ruột, huyết hải thâm thù đều không quá.”
“Nhờ người điều tra thật kỹ trước, Huyền Sư này và Phú Quý, đều phải điều tra cẩn thận.”
“Được, em tìm người cho anh, bên cha em còn có ít nhân mạch…”
Lê Kiến Mộc cầm túi giấy vàng và chu sa ra khỏi cửa hàng nhang đèn, ngồi lên chuyến xe bus cuối cùng trở về công trường.
Công trường hẻo lánh, đèn đường bên cạnh trạm xe bus công cộng đã sớm hỏng, lộ ra mấy phần hoang vắng.
Lê Kiến Mộc xuống xe, liếc mắt một cái thấy được Triệu Cương trông mòn con mắt bên trạm xe bus.
Nhìn thấy cô xuống dưới, Triệu Cương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng tiến lên đón.
“Cuối cùng em cũng trở về, anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì cơ, nếu lại về muộn thêm chút nữa anh sẽ báo cảnh sát mất.”
Trong mắt Lê Kiến Mộc là chút tươi cười: “Trung tâm thành phố quá thú vị nên chậm trễ thời gian, không sao đâu.”
“Không sao thì tốt, nhưng mà sắp khai giảng rồi, không thể ham chơi, thành phố lớn phồn hoa mê người, em không thể học xấu từ những cô gái nhỏ khác. Sinh viên ấy à, vẫn nên nghiêm túc học tập, tương lai tìm công việc tốt, có tiền đồ cũng có thể dẫn em tới thành phố lớn mở rộng tầm mắt.”
Triệu Cương vừa lải nhải, vừa nhận lấy túi trên người Lê Kiến Mộc, ân dần dạy bảo giống y như mẹ già, lặp đi lặp lại lăn qua lộn lại nói.
Lê Kiến Mộc chưa từng gặp người nào như vậy.
Cha mẹ cô duyên mỏng, sư phụ thấy cô là trời sinh dị tượng, gửi gắm cao đối với cô, xưa nay vẫn luôn nghiêm khắc, người trong sư môn càng cung kính nhường nhịn cô.
Kiểu người như Triệu Cương và sư phụ trong trí nhớ của nguyên chủ, thực sự rất mới mẻ.
Triệu Cương dông dài xong, mới nói một câu: “Kỹ sư Vương đã thanh toán tiền lương cho em, ngày mai anh đưa em đến trường.”
Lê Kiến Mộc nhướng mày: “Em tính ngày kia đi.”
“Ngày mai đi, kỹ sư Vương bảo người hỏi thăm, đại học Bắc Thành ở trạm hành khách vận chuyển có bus chuyên đón tân sinh viên, chúng ta ngồi xe bus qua thẳng đó, có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực.”
Đại học Bắc Kinh và công trường hiện giờ của bọn họ là một bên nam một bên bắc, phía giữa kéo dài qua một trung tâm thành phố, ngồi xe bus sẽ rất lâu.
Trái lại là trạm vận chuyển hành khách cách công trường chỉ có 1 kilomet.
Rất tiện.
Lê Kiến Mộc gật đầu đồng ý.
Lê Kiến Mộc lắc đầu: “Ông chủ Trương vẫn nên nhanh chóng xử lý chuyện trong nhà đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Trong mắt Trương Siêu hiện lên chút kiên định.
“Đại sư yên tâm, tôi sẽ điều tra cẩn thận chuyện này, nếu là thật… Mặc kệ là ai, tôi đều phải đòi lại công bằng.”
Lê Kiến Mộc nhìn thoáng qua tướng mạo của đối phương, xác nhận tướng mạo trung niên mất con của ông ta biến mất, mới gật đầu rời đi.
Người đi rồi, Trương Siêu ôm đứa bé ở cửa rất lâu không nói gì.
Vợ ông ta vén rèm cửa đi ra, nhỏ giọng nói: “Anh thật sự tin tưởng lời cô ấy nói sao? Thường ngày anh đều nói Phú Quý là người anh em tốt của anh mà.”
Trương Siêu cười khổ nói: “Em đừng nói móc anh, nếu chuyện này là thật, đừng nói là anh em ruột, huyết hải thâm thù đều không quá.”
“Nhờ người điều tra thật kỹ trước, Huyền Sư này và Phú Quý, đều phải điều tra cẩn thận.”
“Được, em tìm người cho anh, bên cha em còn có ít nhân mạch…”
Lê Kiến Mộc cầm túi giấy vàng và chu sa ra khỏi cửa hàng nhang đèn, ngồi lên chuyến xe bus cuối cùng trở về công trường.
Công trường hẻo lánh, đèn đường bên cạnh trạm xe bus công cộng đã sớm hỏng, lộ ra mấy phần hoang vắng.
Lê Kiến Mộc xuống xe, liếc mắt một cái thấy được Triệu Cương trông mòn con mắt bên trạm xe bus.
Nhìn thấy cô xuống dưới, Triệu Cương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng tiến lên đón.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cuối cùng em cũng trở về, anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì cơ, nếu lại về muộn thêm chút nữa anh sẽ báo cảnh sát mất.”
Trong mắt Lê Kiến Mộc là chút tươi cười: “Trung tâm thành phố quá thú vị nên chậm trễ thời gian, không sao đâu.”
“Không sao thì tốt, nhưng mà sắp khai giảng rồi, không thể ham chơi, thành phố lớn phồn hoa mê người, em không thể học xấu từ những cô gái nhỏ khác. Sinh viên ấy à, vẫn nên nghiêm túc học tập, tương lai tìm công việc tốt, có tiền đồ cũng có thể dẫn em tới thành phố lớn mở rộng tầm mắt.”
Triệu Cương vừa lải nhải, vừa nhận lấy túi trên người Lê Kiến Mộc, ân dần dạy bảo giống y như mẹ già, lặp đi lặp lại lăn qua lộn lại nói.
Lê Kiến Mộc chưa từng gặp người nào như vậy.
Cha mẹ cô duyên mỏng, sư phụ thấy cô là trời sinh dị tượng, gửi gắm cao đối với cô, xưa nay vẫn luôn nghiêm khắc, người trong sư môn càng cung kính nhường nhịn cô.
Kiểu người như Triệu Cương và sư phụ trong trí nhớ của nguyên chủ, thực sự rất mới mẻ.
Triệu Cương dông dài xong, mới nói một câu: “Kỹ sư Vương đã thanh toán tiền lương cho em, ngày mai anh đưa em đến trường.”
Lê Kiến Mộc nhướng mày: “Em tính ngày kia đi.”
“Ngày mai đi, kỹ sư Vương bảo người hỏi thăm, đại học Bắc Thành ở trạm hành khách vận chuyển có bus chuyên đón tân sinh viên, chúng ta ngồi xe bus qua thẳng đó, có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực.”
Đại học Bắc Kinh và công trường hiện giờ của bọn họ là một bên nam một bên bắc, phía giữa kéo dài qua một trung tâm thành phố, ngồi xe bus sẽ rất lâu.
Trái lại là trạm vận chuyển hành khách cách công trường chỉ có 1 kilomet.
Rất tiện.
Lê Kiến Mộc gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro