Đại Lão Huyền Học Trở Nên Nổi Tiếng Trong Chương Trình Hẹn Hò
Chương 42
Lạp Nghiêu
2024-08-17 11:24:25
Ban đầu cô ấy vốn là muốn nhìn xem Vân Thiên Thiên dậy sớm có quét dọn phòng ngủ hay không, trong tưởng tượng của cô ấy, Vân Thiên Thiên sẽ không biết làm những việc này, nếu không có người giúp việc, căn phòng hẳn sẽ rất lộn xộn. Đến lúc đó có thể nói một câu ở trước ống kính, hoặc là tìm một cơ hội cho mọi người nhìn xem.
Không ngờ phòng ngủ của Vân Thiên Thiên rất sạch sẽ, chăn đệm chỉnh tề,
Diệp Minh San dời ánh mắt đi, lại lơ đãng chú ý tới một cuộn vải chất ở góc bệ cửa sổ.
Nó giống như một miếng vải nhung, màu đỏ thẫm, viền màu vàng kim.
Cô ta còn không có nhìn ra là vật gì, Vân Thiên Thiên đang soi gương đột nhiên chạy tới, cầm đi tấm vải kia.
Thành Hoàng Ty cũng quá thực tế, vậy mà lại gửi cờ thưởng thật.
Còn chất đống ở góc bệ cửa sổ, sáng sớm cô đã vội vội vàng vàng, thiếu chút nữa không chú ý tới.
Diệp Minh San quay lại phòng khách, Vân Thiên Thiên cũng đeo túi xách đi ra.
Cùng Nhân viên quay phim chờ ở bên ngoài, quay ba cô gái trên đường sẽ nói chuyện gì.
Diệp Minh San giống như lơ đãng hỏi Vân Thiên Thiên: “Vừa rồi tôi nhìn thấy trên bệ cửa sổ phòng ngủ của cô có một tấm vải màu đỏ thẫm và vàng óng ánh đan xen, là cái gì vậy?”
Trần Tư Nguyệt nghe vậy cũng nhìn về phía Vân Thiên Thiên, nghe miêu tả này, hình như có điểm giống cờ gấm phối màu.
Vân Thiên Thiên: “... Tôi tự mang khăn trải bàn.”
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp này cũng không nhiều lắm, phần lớn là những người muốn xem các drama cãi vã trong chương trình.
[Thẩm mỹ của Vân Thiên Thiên thật khác lạ, vậy mà tự mang khăn trải bàn màu đỏ thẫm.]
[Ha ha ha, có thể hình dung ra rồi, tôi sắp cười chết.]
[Trần Tư Nguyệt và Diệp Minh San, có thể khống chế sự ghét bỏ trên mặt các người một chút được không?]
Lúc ăn sáng, Diệp Minh San nói chuyện phiếm với ba vị nam khách quý.
Trên mặt Hạ Duyên ghét bỏ không chút che dấu, Tề Dư Hàng và Trình Tiêu tuy rằng cũng kinh ngạc với thẩm mỹ của Vân Thiên Thiên, nhưng vẫn âm thầm ghi nhớ, cô thích phối màu đỏ thẫm thêm vàng óng ánh.
Vân Thiên Thiên rất bình tĩnh, cười nhạo thẩm mỹ gì gì đó, dù sao cũng tốt hơn là bị phát hiện âm phủ phát cờ thưởng.
Nhiệm vụ hôm nay là quét dọn vườn hoa phía sau, tổ tiết mục đã chuẩn bị tốt hạt giống, họ chỉ cần phụ trách quy hoạch và gieo trồng là được.
Mọi người thương nghị một chút, nhóm Tề Dư Hàng và Vân Thiên Thiên phụ trách thu hoạch, nhóm Trình Tiêu phụ trách xới đất đào hầm, nhóm Hạ Duyên phụ trách trồng trọt.
[Quả nhiên là có kịch bản, Vân Thiên Thiên và Tề Dư Hàng cùng một nhóm chính là vì không phải làm việc.]
[Có bối cảnh đúng là thoải mái!]
Vân Thiên Thiên cũng cảm thấy phân công này rất nhẹ nhàng, cô và Tề Dư Hàng chỉ cần bàn bạc vẽ sơ đồ, đếm số lượng hạt giống là xong.
Hai người họ giảng giải kế hoạch cho mọi người xong, rồi quay lại trong phòng nghỉ ngơi. Tề Dư Hàng cầm giấy vẽ, ngồi trên ghế sofa vẽ tranh.
Không ngờ phòng ngủ của Vân Thiên Thiên rất sạch sẽ, chăn đệm chỉnh tề,
Diệp Minh San dời ánh mắt đi, lại lơ đãng chú ý tới một cuộn vải chất ở góc bệ cửa sổ.
Nó giống như một miếng vải nhung, màu đỏ thẫm, viền màu vàng kim.
Cô ta còn không có nhìn ra là vật gì, Vân Thiên Thiên đang soi gương đột nhiên chạy tới, cầm đi tấm vải kia.
Thành Hoàng Ty cũng quá thực tế, vậy mà lại gửi cờ thưởng thật.
Còn chất đống ở góc bệ cửa sổ, sáng sớm cô đã vội vội vàng vàng, thiếu chút nữa không chú ý tới.
Diệp Minh San quay lại phòng khách, Vân Thiên Thiên cũng đeo túi xách đi ra.
Cùng Nhân viên quay phim chờ ở bên ngoài, quay ba cô gái trên đường sẽ nói chuyện gì.
Diệp Minh San giống như lơ đãng hỏi Vân Thiên Thiên: “Vừa rồi tôi nhìn thấy trên bệ cửa sổ phòng ngủ của cô có một tấm vải màu đỏ thẫm và vàng óng ánh đan xen, là cái gì vậy?”
Trần Tư Nguyệt nghe vậy cũng nhìn về phía Vân Thiên Thiên, nghe miêu tả này, hình như có điểm giống cờ gấm phối màu.
Vân Thiên Thiên: “... Tôi tự mang khăn trải bàn.”
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp này cũng không nhiều lắm, phần lớn là những người muốn xem các drama cãi vã trong chương trình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Thẩm mỹ của Vân Thiên Thiên thật khác lạ, vậy mà tự mang khăn trải bàn màu đỏ thẫm.]
[Ha ha ha, có thể hình dung ra rồi, tôi sắp cười chết.]
[Trần Tư Nguyệt và Diệp Minh San, có thể khống chế sự ghét bỏ trên mặt các người một chút được không?]
Lúc ăn sáng, Diệp Minh San nói chuyện phiếm với ba vị nam khách quý.
Trên mặt Hạ Duyên ghét bỏ không chút che dấu, Tề Dư Hàng và Trình Tiêu tuy rằng cũng kinh ngạc với thẩm mỹ của Vân Thiên Thiên, nhưng vẫn âm thầm ghi nhớ, cô thích phối màu đỏ thẫm thêm vàng óng ánh.
Vân Thiên Thiên rất bình tĩnh, cười nhạo thẩm mỹ gì gì đó, dù sao cũng tốt hơn là bị phát hiện âm phủ phát cờ thưởng.
Nhiệm vụ hôm nay là quét dọn vườn hoa phía sau, tổ tiết mục đã chuẩn bị tốt hạt giống, họ chỉ cần phụ trách quy hoạch và gieo trồng là được.
Mọi người thương nghị một chút, nhóm Tề Dư Hàng và Vân Thiên Thiên phụ trách thu hoạch, nhóm Trình Tiêu phụ trách xới đất đào hầm, nhóm Hạ Duyên phụ trách trồng trọt.
[Quả nhiên là có kịch bản, Vân Thiên Thiên và Tề Dư Hàng cùng một nhóm chính là vì không phải làm việc.]
[Có bối cảnh đúng là thoải mái!]
Vân Thiên Thiên cũng cảm thấy phân công này rất nhẹ nhàng, cô và Tề Dư Hàng chỉ cần bàn bạc vẽ sơ đồ, đếm số lượng hạt giống là xong.
Hai người họ giảng giải kế hoạch cho mọi người xong, rồi quay lại trong phòng nghỉ ngơi. Tề Dư Hàng cầm giấy vẽ, ngồi trên ghế sofa vẽ tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro