Đại Lão Huyền Học Xuống Núi, Bảy Ông Anh Trai Đều Đi Bán Muối
Không Đâu, Đừng...
2024-10-24 03:41:55
Yến Thần Thất lạnh lùng lườm cô ta một cái: “Cút, ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện.”
Lục Tâm Dao sững sờ, nói với vẻ tủi thân: “Em ơi, chị không có ý gì khác, chị chỉ muốn giúp em thôi.”
“Chát!”
Yến Thần Thất không muốn nhìn bộ dáng bạch liên ngâm trà này của cô ta bèn vung tay tát thẳng một cái.
Thật ra, ngay từ cái liếc mắt đầu tiên là cô đã nhìn ra được kiếp trước và kiếp này của Lục Tâm Dao rồi, mặt như hoa đảo, lòng dạ như rắn rết.
“Á…”
Lục Tâm Dao ôm mặt, khóe miệng bật máu, nước mắt lập tức rơi như mưa.
Cô ta vốn có vẻ ngoài xinh đẹp, còn mang theo bộ dáng đáng thương, liễu yếu đào tơ khiến cho đám đàn ông có mặt ở đây đều sinh lòng thương hoa tiếc ngọc.
Đứa con trai thứ bảy của nhà họ Lục – Lục Minh Lôi hất đầu, sải bước đi tới: “Con tiện nhân này, vậy mà lại dám động vào em gái tao, muốn chết!”
Anh ta nhấc chân đá về phía Yến Thần Thất.
Nhưng không ngờ Yến Thần Thất lại dễ dàng bắt được cổ chân của anh ta sau đó dùng sức vặn một cái rồi đẩy đi, khiến cho anh ta ngã sõng xoài dưới sàn.
“Á… đau chết đi được…”
Lục Minh Lôi xưa nay thích thể diện, lúc này bị một con oắt con đánh ngay trước mặt nhiều người như thế cũng khiến lửa giận của anh ta bốc lên cao.
Anh ta bò dậy, vớ lấy một con dao gọt hoa quả ở trên bàn rồi đâm về phía Yến Thần Thất.
“Dám ngông cuồng trước mặt bản thiếu gia, tao phải lấy mạng mày!”
Yến Thần Thất vừa định nhấc chân nhưng đột nhiên suy nghĩ nảy ra, trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt.
Cô dừng động tác, chỉ nhìn con dao gọt hoa quả trong tay của Lục Minh Lôi cắm “phập” vào bụng mình như vậy.
Máu tươi đầm đìa, giống y như mười bảy năm trước, rất đau!
Yến Thần Thất ngã khuỵu xuống sàn, đám khách khứa vây xem xung quanh sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
“Á… giết người rồi… Lục thất thiếu giết người rồi!”
Người từng bị Lục Minh Lôi bắt nạt đã nhanh chóng chạy ra ngoài báo cảnh sát.
Yến Thần Thất nhắm mắt, điều động linh khí trong cơ thể tập trung vào chỗ bị dao đam để làm giảm cơn đau.
Lục Minh Lôi hoảng loạn, suýt chút nữa thì sợ vãi tè, vội đá cô một cước: “Này! Con tiện nhân, đừng có giả chết! Tao hoàn toàn không dùng sức nhé.”
Anh ta chỉ muốn thể hiện uy phong thôi, chứ nào có dám giết người một cách quang minh chính đại như thế đâu, ai biết con nhãi ranh này lại không trốn chứ?
Yến Thần Thất vẫn không có động tĩnh như cũ.
“Chết… chết rồi…”
Lục Minh Lôi sợ hãi lùi đến trước mặt Triệu Kim Tuệ: “Mẹ, mẹ ơi!” Cô ta chết rồi… phải làm sao bây giờ? Cô ta đã chết rồi… hu hu hu…”
“Không, không đâu, đừng sợ!”
Nếu là bình thường, con trai của bà ta giết một con tiện nhân thì giết thôi, nhưng bây giờ lại có nhiều người đang nhìn như thế, tuyệt đối không thể xảy ra án mạng được. Triệu Kim Tuệ vội vàng kêu người gọi xe cấp cứu.
Nhưng bà ta lại không ngờ xe cảnh sát còn tới trước.
Lục Tâm Dao sững sờ, nói với vẻ tủi thân: “Em ơi, chị không có ý gì khác, chị chỉ muốn giúp em thôi.”
“Chát!”
Yến Thần Thất không muốn nhìn bộ dáng bạch liên ngâm trà này của cô ta bèn vung tay tát thẳng một cái.
Thật ra, ngay từ cái liếc mắt đầu tiên là cô đã nhìn ra được kiếp trước và kiếp này của Lục Tâm Dao rồi, mặt như hoa đảo, lòng dạ như rắn rết.
“Á…”
Lục Tâm Dao ôm mặt, khóe miệng bật máu, nước mắt lập tức rơi như mưa.
Cô ta vốn có vẻ ngoài xinh đẹp, còn mang theo bộ dáng đáng thương, liễu yếu đào tơ khiến cho đám đàn ông có mặt ở đây đều sinh lòng thương hoa tiếc ngọc.
Đứa con trai thứ bảy của nhà họ Lục – Lục Minh Lôi hất đầu, sải bước đi tới: “Con tiện nhân này, vậy mà lại dám động vào em gái tao, muốn chết!”
Anh ta nhấc chân đá về phía Yến Thần Thất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng không ngờ Yến Thần Thất lại dễ dàng bắt được cổ chân của anh ta sau đó dùng sức vặn một cái rồi đẩy đi, khiến cho anh ta ngã sõng xoài dưới sàn.
“Á… đau chết đi được…”
Lục Minh Lôi xưa nay thích thể diện, lúc này bị một con oắt con đánh ngay trước mặt nhiều người như thế cũng khiến lửa giận của anh ta bốc lên cao.
Anh ta bò dậy, vớ lấy một con dao gọt hoa quả ở trên bàn rồi đâm về phía Yến Thần Thất.
“Dám ngông cuồng trước mặt bản thiếu gia, tao phải lấy mạng mày!”
Yến Thần Thất vừa định nhấc chân nhưng đột nhiên suy nghĩ nảy ra, trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt.
Cô dừng động tác, chỉ nhìn con dao gọt hoa quả trong tay của Lục Minh Lôi cắm “phập” vào bụng mình như vậy.
Máu tươi đầm đìa, giống y như mười bảy năm trước, rất đau!
Yến Thần Thất ngã khuỵu xuống sàn, đám khách khứa vây xem xung quanh sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
“Á… giết người rồi… Lục thất thiếu giết người rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người từng bị Lục Minh Lôi bắt nạt đã nhanh chóng chạy ra ngoài báo cảnh sát.
Yến Thần Thất nhắm mắt, điều động linh khí trong cơ thể tập trung vào chỗ bị dao đam để làm giảm cơn đau.
Lục Minh Lôi hoảng loạn, suýt chút nữa thì sợ vãi tè, vội đá cô một cước: “Này! Con tiện nhân, đừng có giả chết! Tao hoàn toàn không dùng sức nhé.”
Anh ta chỉ muốn thể hiện uy phong thôi, chứ nào có dám giết người một cách quang minh chính đại như thế đâu, ai biết con nhãi ranh này lại không trốn chứ?
Yến Thần Thất vẫn không có động tĩnh như cũ.
“Chết… chết rồi…”
Lục Minh Lôi sợ hãi lùi đến trước mặt Triệu Kim Tuệ: “Mẹ, mẹ ơi!” Cô ta chết rồi… phải làm sao bây giờ? Cô ta đã chết rồi… hu hu hu…”
“Không, không đâu, đừng sợ!”
Nếu là bình thường, con trai của bà ta giết một con tiện nhân thì giết thôi, nhưng bây giờ lại có nhiều người đang nhìn như thế, tuyệt đối không thể xảy ra án mạng được. Triệu Kim Tuệ vội vàng kêu người gọi xe cấp cứu.
Nhưng bà ta lại không ngờ xe cảnh sát còn tới trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro