Đại Lão Huyền Học Xuống Núi, Bảy Ông Anh Trai Đều Đi Bán Muối
Là Ai Hành Hung...
2024-10-24 03:41:55
“Là ai hành hung?”
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, làm sao Lục Minh Lôi có khả năng chối cãi được nữa, anh ta gân cổ lên nói: “Là tôi, nhưng… là con tiện nhân này tới nhà tôi kiếm cớ gây sự trước, còn ra tay đánh em gái tôi nữa!”
Lúc này, Yến Thần Thất đang nằm dưới đất từ từ mở mắt ra: “Chú… chú cảnh sát ơi… cháu không kiếm cớ gây sự, cháu tới nhận người thân, cháu là… cháu là con gái ruột của nhà họ Lục… bọn họ không muốn nhận cháu… còn muốn giết cháu…”
Lục Kiến Đình nghiến răng nghiến lợi: “Con gái ruột nhà ai lại tặng quan tài vào đúng tiệc sinh nhật của cha mình hả? Huống chi, tôi chỉ có mỗi một đứa con gái, hai mươi năm nay vẫn luôn sống yên ổn ở nhà. Cô chỉ là một thứ hàng giả muốn tới lừa tiền thì có! Đồng chí cảnh sát, con tiện nhân này chắc chắn là lừa đảo quen rồi, các anh nhất định phải dẫn cô ta đi điều tra.”
Đồng chí cảnh sát dẫn đầu liếc mắt nhìn ông ta: “Yên tâm đi, chân tướng thế nào thì hiển nhiên chúng tôi sẽ điều tra rõ ngọn ngành.”
Người bị dẫn đến sở cảnh sát ngoại trừ Lục Minh Lôi và camera của nhà họ Lục ra thì còn có tóc của hai vợ chồng Lục Kiến Đình và Yến Thần Thất, Lục Tâm Dao.
Đối với việc này, người nhà họ Lục cũng không sợ, bởi vì bọn họ hoàn toàn không tin Lục Tâm Niệm còn có thể sống sót nguyên vẹn.
Cùng lắm cảnh sát chỉ điều tra ra được Lục Tâm Dao là con nuôi, nhưng tuyệt đối sẽ không tra ra được ngày xưa Lục Tâm Niệm đã chết như thế nào.
…
Yến Thần Thất nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.
Sau khi phẫu thuật, cảnh sát chuyển cô đến phòng bệnh riêng bình thường và rút bệnh án, làm ghi chép, cũng dặn dò cô dưỡng thương cho tốt.
Tám giờ tối, Yến Thần Thất đói đến mức da bụng dính vào da lưng, vì thế cô lôi điện thoại ra đặt đồ ăn ngoài, mì đùi gà cán tay.
Nhưng có thế nào thì Yến Thần Thất cũng không ngờ ông anh giao hàng mang đồ ăn tới cho cô lại là anh ba của cô, Hứa Hoa Tây!
Lại còn dẫn theo cả cháu trai lớn của cô, Hứa U U.
“Tiểu Thất? Sao lại là em? Sao em lại ở bệnh viện, bị bệnh gì vậy?”
Hứa Thư Tây đặt đồ ăn xuống, nhanh chóng đi đến trước giường bệnh.
Hứa U U cũng leo lên giường, ôm cổ Yến Thần Thất: “Cô ơi… hu hu hu… sao cô lại nằm viện, không phải cô sắp chết đấy chứ?”
Hứa Hoa Tây đập một cái vào đầu cậu bé: “Đừng nói lung tung, cô cháu còn đang khỏe mạnh lắm.”
Yến Thần Thất nhoẻn miệng cười: “Đúng, em đang khỏe lắm, chỉ là dạ dày thấy hơi khó chịu nên tới bệnh viện kiểm tra thôi, anh ba, anh tuyệt đối đừng nói cho cha mẹ biết nhé.”
Cha mẹ mà cô nói là cha mẹ nuôi của cô.
Năm ấy sư phụ và sư thúc của cô là một người đàn ông già và một người đàn ông trẻ, hoàn toàn không có cách nào nuôi một bé gái ba tuổi như cô, vừa vặn gặp được mẹ nuôi của cô đến đạo quan dưới chân Mao Sơn cầu con gái, sư phụ của cô bèn trao cô cho mẹ nuôi để nuôi vài năm trước.
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, làm sao Lục Minh Lôi có khả năng chối cãi được nữa, anh ta gân cổ lên nói: “Là tôi, nhưng… là con tiện nhân này tới nhà tôi kiếm cớ gây sự trước, còn ra tay đánh em gái tôi nữa!”
Lúc này, Yến Thần Thất đang nằm dưới đất từ từ mở mắt ra: “Chú… chú cảnh sát ơi… cháu không kiếm cớ gây sự, cháu tới nhận người thân, cháu là… cháu là con gái ruột của nhà họ Lục… bọn họ không muốn nhận cháu… còn muốn giết cháu…”
Lục Kiến Đình nghiến răng nghiến lợi: “Con gái ruột nhà ai lại tặng quan tài vào đúng tiệc sinh nhật của cha mình hả? Huống chi, tôi chỉ có mỗi một đứa con gái, hai mươi năm nay vẫn luôn sống yên ổn ở nhà. Cô chỉ là một thứ hàng giả muốn tới lừa tiền thì có! Đồng chí cảnh sát, con tiện nhân này chắc chắn là lừa đảo quen rồi, các anh nhất định phải dẫn cô ta đi điều tra.”
Đồng chí cảnh sát dẫn đầu liếc mắt nhìn ông ta: “Yên tâm đi, chân tướng thế nào thì hiển nhiên chúng tôi sẽ điều tra rõ ngọn ngành.”
Người bị dẫn đến sở cảnh sát ngoại trừ Lục Minh Lôi và camera của nhà họ Lục ra thì còn có tóc của hai vợ chồng Lục Kiến Đình và Yến Thần Thất, Lục Tâm Dao.
Đối với việc này, người nhà họ Lục cũng không sợ, bởi vì bọn họ hoàn toàn không tin Lục Tâm Niệm còn có thể sống sót nguyên vẹn.
Cùng lắm cảnh sát chỉ điều tra ra được Lục Tâm Dao là con nuôi, nhưng tuyệt đối sẽ không tra ra được ngày xưa Lục Tâm Niệm đã chết như thế nào.
…
Yến Thần Thất nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.
Sau khi phẫu thuật, cảnh sát chuyển cô đến phòng bệnh riêng bình thường và rút bệnh án, làm ghi chép, cũng dặn dò cô dưỡng thương cho tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tám giờ tối, Yến Thần Thất đói đến mức da bụng dính vào da lưng, vì thế cô lôi điện thoại ra đặt đồ ăn ngoài, mì đùi gà cán tay.
Nhưng có thế nào thì Yến Thần Thất cũng không ngờ ông anh giao hàng mang đồ ăn tới cho cô lại là anh ba của cô, Hứa Hoa Tây!
Lại còn dẫn theo cả cháu trai lớn của cô, Hứa U U.
“Tiểu Thất? Sao lại là em? Sao em lại ở bệnh viện, bị bệnh gì vậy?”
Hứa Thư Tây đặt đồ ăn xuống, nhanh chóng đi đến trước giường bệnh.
Hứa U U cũng leo lên giường, ôm cổ Yến Thần Thất: “Cô ơi… hu hu hu… sao cô lại nằm viện, không phải cô sắp chết đấy chứ?”
Hứa Hoa Tây đập một cái vào đầu cậu bé: “Đừng nói lung tung, cô cháu còn đang khỏe mạnh lắm.”
Yến Thần Thất nhoẻn miệng cười: “Đúng, em đang khỏe lắm, chỉ là dạ dày thấy hơi khó chịu nên tới bệnh viện kiểm tra thôi, anh ba, anh tuyệt đối đừng nói cho cha mẹ biết nhé.”
Cha mẹ mà cô nói là cha mẹ nuôi của cô.
Năm ấy sư phụ và sư thúc của cô là một người đàn ông già và một người đàn ông trẻ, hoàn toàn không có cách nào nuôi một bé gái ba tuổi như cô, vừa vặn gặp được mẹ nuôi của cô đến đạo quan dưới chân Mao Sơn cầu con gái, sư phụ của cô bèn trao cô cho mẹ nuôi để nuôi vài năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro