Đại Sư Giả Gặp...
2024-08-07 23:02:56
Ông chủ cửa hàng thấy Tô Cẩm nghiêm túc đàng hoàng như thế, nhịn không được cười nói: “Cô gái à, biết cách phân biệt chất lượng của chu sa với giấy vàng nói cho cùng cũng chỉ là cơ sở nhập môn thôi, nếu bởi vậy mà cảm thấy mình biết xem tướng đoán mệnh biết tương lai thì cũng quá không thực tế rồi. Muốn vào nghề này vẫn cần phải trải nghiệm thực tế, dốc lòng cố gắng mới được…”
Tô Cẩm nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta, không muốn cùng ông ta tranh luận.
Một giây sau, chỉ thấy khuôn mặt ông chủ đang đắc ý liền đột nhiên cứng đờ.
Chỉ thấy ở phía lối vào cửa hàng, vừa vặn có một cậu nhóc đạo sĩ mặc bộ trang phục đạo gia đang bước vào.
Cậu nhóc đạo sĩ kia cũng trạc tuổi Tô Cẩm, có lẽ là chạy vội tới nên lúc này trên trán đều lấm tấm mồ hôi.
Cậu ta vội vàng đi tới trước quầy nói: “Đạo quán chúng cháu mấy ngày trước có đặt mua ở đây rất nhiều nhang, cháu đến lấy hàng.”
Cậu ta vừa nói vừa lấy tờ đơn đặt hàng trước đó ra.
Sắc mặt ông chủ thay đổi liên tục, ánh mắt gần như đờ đẫn nhìn về phía Tô Cẩm.
Cái này ...
Cô gái trẻ này tính cũng quá chuẩn rồi!
Ông chủ kinh hãi, liền vội vàng đi tới trước mặt Tô Cẩm xin lỗi: “Mong đại sư đừng so đo với tôi, chuyện vừa rồi là tôi không đúng, là tôi mắt chó coi thường người khác.”
Không nói đến thực lực của cô gái trẻ này như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải là gà con mới nhập môn.
Tô Cẩm: “Biết sai là được.”
Cô còn không đến mức bởi vì loại chuyện nhỏ này mà cùng ông ta so đo.
Vả lại từ tướng mạo của ông ta mà xem, ông ta cũng không phải là người đại gian đại ác gì.
Cậu nhóc đạo sĩ ở bên kia thấy ông chủ chạy đến trước mặt người khác, khó hiểu túm tóc: “Ông chủ, ông còn bận chuyện gì à?”
Ông chủ quay lại, thái độ hiền lành nói: “Tôi đã bán xong cho cô gái này rồi, giờ tôi sẽ lấy hàng cho cậu.”
Vị đạo sĩ trẻ tuổi này là khách hàng thường xuyên của cửa hàng, là đệ tử của một đạo quán rất nổi danh ở Thanh Thành.
Bình thường đạo quan này cũng đều lấy hàng ở chỗ ông ta nên tính ra đây cũng là khách quen.
Đối với khách quen, đương nhiên thái độ của ông chủ cực tốt, hơn nữa quan chủ của đạo quán kia cũng là người có chân tài thực học, một nhân vật lợi hại như vậy, ông ta nào dám đắc tội cơ chứ?
Ông chủ nhanh nhẹn lấy đồ mà cậu nhóc đạo sĩ kia cần ra, ngoại trừ nhang thì còn có không ít chu sa và giấy vàng.
Trong đạo quán đệ tử nhiều, mấy thứ này mỗi lần mua đều là số lượng lớn.
Đúng lúc này Tô Cẩm đi tới trước mặt cậu nhóc đạo sĩ kia, sau đó từ trong túi lấy ra một tấm bùa bình an đưa tới: “Tôi có thể dùng cái bùa bình an này để đổi với một bó nhang của cậu không?”
Cậu nhóc đạo sĩ kia hơi sững sờ, cúi đầu nhìn tấm bùa bình an trong tay cô, rồi lại nhìn hàng hóa mà ông chủ đang chuẩn bị.
Ông chủ giải thích: “Cô gái này cũng muốn mua loại nhang thượng hạng, nhưng trong cửa hàng hết hàng rồi.”
Cậu nhóc đạo sĩ suy tư một chút, nhận lấy tấm bùa bình an trong tay cô, cẩn thận nhìn vài lần, xác nhận tấm bùa bình an này quả thật không có vấn đề gì, hơn nữa chất lượng bề ngoài thực sự không tệ, liền vô cùng sảng khoái đồng ý!
Cậu ta hào phóng bảo ông chủ đưa năm bó nhang đưa cho Tô Cẩm.
Cậu nhóc đạo sĩ: “Hợp tác vui vẻ.”
Tô Cẩm đáp một tiếng, cầm nhang xong lập tức rời đi.
Câu nhóc đạo sĩ kia vẫn còn ở trong cửa hàng, còn đang mãi nhìn tấm bùa bình an kia, trong lòng cậu ta có chút vui mừng!
Sư huynh bảo cậu ta vẽ bùa, nhưng cậu ta đã vẽ cả mấy ngày rồi mà còn chưa được một tấm, vừa vặn có tấm bùa này có thể cầm đi nộp được rồi!
Cậu ta thật đúng là một con quỷ nhỏ thông minh mà!
Sư huynh: cậu thấy tôi ngốc lắm hả?
Tô Cẩm nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta, không muốn cùng ông ta tranh luận.
Một giây sau, chỉ thấy khuôn mặt ông chủ đang đắc ý liền đột nhiên cứng đờ.
Chỉ thấy ở phía lối vào cửa hàng, vừa vặn có một cậu nhóc đạo sĩ mặc bộ trang phục đạo gia đang bước vào.
Cậu nhóc đạo sĩ kia cũng trạc tuổi Tô Cẩm, có lẽ là chạy vội tới nên lúc này trên trán đều lấm tấm mồ hôi.
Cậu ta vội vàng đi tới trước quầy nói: “Đạo quán chúng cháu mấy ngày trước có đặt mua ở đây rất nhiều nhang, cháu đến lấy hàng.”
Cậu ta vừa nói vừa lấy tờ đơn đặt hàng trước đó ra.
Sắc mặt ông chủ thay đổi liên tục, ánh mắt gần như đờ đẫn nhìn về phía Tô Cẩm.
Cái này ...
Cô gái trẻ này tính cũng quá chuẩn rồi!
Ông chủ kinh hãi, liền vội vàng đi tới trước mặt Tô Cẩm xin lỗi: “Mong đại sư đừng so đo với tôi, chuyện vừa rồi là tôi không đúng, là tôi mắt chó coi thường người khác.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nói đến thực lực của cô gái trẻ này như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải là gà con mới nhập môn.
Tô Cẩm: “Biết sai là được.”
Cô còn không đến mức bởi vì loại chuyện nhỏ này mà cùng ông ta so đo.
Vả lại từ tướng mạo của ông ta mà xem, ông ta cũng không phải là người đại gian đại ác gì.
Cậu nhóc đạo sĩ ở bên kia thấy ông chủ chạy đến trước mặt người khác, khó hiểu túm tóc: “Ông chủ, ông còn bận chuyện gì à?”
Ông chủ quay lại, thái độ hiền lành nói: “Tôi đã bán xong cho cô gái này rồi, giờ tôi sẽ lấy hàng cho cậu.”
Vị đạo sĩ trẻ tuổi này là khách hàng thường xuyên của cửa hàng, là đệ tử của một đạo quán rất nổi danh ở Thanh Thành.
Bình thường đạo quan này cũng đều lấy hàng ở chỗ ông ta nên tính ra đây cũng là khách quen.
Đối với khách quen, đương nhiên thái độ của ông chủ cực tốt, hơn nữa quan chủ của đạo quán kia cũng là người có chân tài thực học, một nhân vật lợi hại như vậy, ông ta nào dám đắc tội cơ chứ?
Ông chủ nhanh nhẹn lấy đồ mà cậu nhóc đạo sĩ kia cần ra, ngoại trừ nhang thì còn có không ít chu sa và giấy vàng.
Trong đạo quán đệ tử nhiều, mấy thứ này mỗi lần mua đều là số lượng lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc này Tô Cẩm đi tới trước mặt cậu nhóc đạo sĩ kia, sau đó từ trong túi lấy ra một tấm bùa bình an đưa tới: “Tôi có thể dùng cái bùa bình an này để đổi với một bó nhang của cậu không?”
Cậu nhóc đạo sĩ kia hơi sững sờ, cúi đầu nhìn tấm bùa bình an trong tay cô, rồi lại nhìn hàng hóa mà ông chủ đang chuẩn bị.
Ông chủ giải thích: “Cô gái này cũng muốn mua loại nhang thượng hạng, nhưng trong cửa hàng hết hàng rồi.”
Cậu nhóc đạo sĩ suy tư một chút, nhận lấy tấm bùa bình an trong tay cô, cẩn thận nhìn vài lần, xác nhận tấm bùa bình an này quả thật không có vấn đề gì, hơn nữa chất lượng bề ngoài thực sự không tệ, liền vô cùng sảng khoái đồng ý!
Cậu ta hào phóng bảo ông chủ đưa năm bó nhang đưa cho Tô Cẩm.
Cậu nhóc đạo sĩ: “Hợp tác vui vẻ.”
Tô Cẩm đáp một tiếng, cầm nhang xong lập tức rời đi.
Câu nhóc đạo sĩ kia vẫn còn ở trong cửa hàng, còn đang mãi nhìn tấm bùa bình an kia, trong lòng cậu ta có chút vui mừng!
Sư huynh bảo cậu ta vẽ bùa, nhưng cậu ta đã vẽ cả mấy ngày rồi mà còn chưa được một tấm, vừa vặn có tấm bùa này có thể cầm đi nộp được rồi!
Cậu ta thật đúng là một con quỷ nhỏ thông minh mà!
Sư huynh: cậu thấy tôi ngốc lắm hả?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro