Chương 30 - Tử Vi Chi Mệnh 2

Đại Sư Giả Gặp...

2024-08-07 23:02:56

Tô Cẩm cùng Diêu Nguyệt từ trong cửa hàng đi ra, tiện tay đem nhang trong tay cùng với mấy thứ đồ mua ở trong cửa hàng, toàn bộ bỏ vào trong túi.

Diêu Nguyệt lần thứ hai tận mắt nhìn thấy bên trong túi không lớn nhưng lại có thể nhét đồ vật so với túi còn lớn hơn gấp mấy lần.

Diêu Nguyệt: “...” Bùa không gian này thật là tiện lợi!

Bà ấy chớp chớp mắt, đáy mắt tràn đầy ánh sáng chờ mong, thẳng thắn mà nói, bà ấy muốn có một cái bùa không gian như vậy!

Bà ấy thật sự rất rất rất muốn có bùa không gian!

Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn bà ấy: “Để về nhà rồi tôi sẽ vẽ bùa không gian cho dì.”

“Được!” Diêu Nguyệt nhanh chóng gật đầu.

Ôi ôi ôi, A Cẩm nhà mình thật tốt!

Lúc này thời gian còn sớm, hai người lại đi dạo một lúc trong phố cổ.

Lúc này, một chủ sạp bói đứng dậy, đột nhiên đi về phía hai người Tô Cẩm.

“Phu nhân, tiểu thư, gặp nhau chính là duyên phận, có muốn xem một quẻ không?”

Trong ánh mắt Tô Cẩm xen lẫn mấy phần nghiền ngẫm.

“Ông biết xem bói à?”

Người kia nói: “Biết.” Ông ta ra vẻ cao thâm khó lường, khẽ vuốt chòm râu của mình.

“Trên con phố này, Hồ đại sư tôi đã bày hàng cả mấy chục năm, có thể nói là nức tiếng gần xa! Hôm nay hai người gặp tôi, đó chính là dịp may hiếm có!”

Hồ đại sư chậm rãi nói.

Trên phố cổ này thỉnh thoảng cũng sẽ có phu nhân nhà giàu, nhân sĩ thành công đến đây, phần lớn đều là cầu tài cầu nhân duyên.

Mà tiền của loại người này cũng là dễ kiếm nhất.

Ánh mắt ông ta nhanh chóng xẹt qua người Diêu Nguyệt, phục trang đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết là phu nhân nhà giàu rồi.

Hoặc là cầu nhân duyên, hoặc là hỏi về sự nghiệp của người chồng.

Ông ta giả vờ bấm ngón tay đoán mệnh, sau đó khiếp sợ nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ôi chao, vị phu nhân này, trong nhà bà sắp gặp biến cố rồi!”

Diêu Nguyệt: “?”

Tô Cẩm: “...”

Diêu Nguyệt quay đầu nhìn sắc mặt Tô Cẩm, thấy bộ dáng Tô Cẩm như đang xem kịch, trong lòng biết đây là bọn họ đã gặp phải đại sư giả.

Bà ấy cực kỳ phối hợp hỏi: “Vậy ông nói xem, biến cố gì thế?”

Hồ đại sư thở dài: “Sự nghiệp của chồng bà trong một tháng tới sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tôi khuyên phu nhân phải nhanh chóng hóa giải, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn, từ nay về sau không gượng dậy nổi!”

Diêu Nguyệt không khỏi truy vấn: “Vậy nên hóa giải như thế nào đây?”

A Cẩm nhà bà ấy là đại sư thực thụ mà cũng không nói cái gì, đại sư giả này thật đúng là dám nói!

Hồ đại sư: “Phu nhân, tôi chỉ vì người có duyên mà tính quẻ. Hai người gặp được tôi, đây chính là duyên phận của chúng ta, là ông trời chỉ dẫn cho tôi hóa giải kiếp nạn cho mọi người. 

Cho nên, tôi chỉ lấy một cái giá thân tình, mười ngàn tệ, tôi không chỉ hóa giải kiếp nạn cho gia đình bà mà còn có thể làm cho gia trạch của bà hưng thịnh, sự nghiệp lên như diều gặp gió, cả đời trôi chảy nữa!”

Tô Cẩm vốn coi như bình tĩnh, khi nghe tới cái giá thân tình mười ngàn tệ thì rốt cục nghe không nổi nữa.

Phi! Đồ lừa đảo thật đúng là dám mở miệng!

Cô thực sự biết xem tướng đây mà một quẻ cũng chỉ lấy hai trăm tệ thôi.

Gã đại sư giả này lời vừa ra khỏi miệng đã đòi mười ngàn tệ rồi?

Bây giờ đại sư giả mạo mở miệng lừa đảo cũng kiếm được nhiều như vậy sao?

Tô Cẩm khinh thường hừ một tiếng: “Ông luôn miệng nói mình là đại sư, vậy ông có tính được hôm nay ông sẽ bị đánh không?”

Hồ đại sư: “?”

Ông ta cau mày khó hiểu: “Cô gái, cô đây là có ý gì? Chẳng lẽ cô muốn động thủ đánh tôi à?”

Ông ta ra vẻ phẫn nộ: “Tôi đã có lòng tốt chỉ điểm cho mấy người một chút, mấy người còn muốn động thủ với tôi sao? Không sợ chọc giận tôi à?”

Tô Cẩm mỉm cười: “Người đánh ông, đã tới rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hồ đại sư: “...?”

Ông ta còn định nói cái gì, chỉ thấy một người thanh niên hùng hùng hổ hổ xông tới, chỉ vào ông ta lạnh lùng nói: “Chính là ông ta! Lừa tôi một trăm ngàn, đánh ông ta cho tôi!”

Vừa dứt lời, vệ sĩ đi theo phía sau người thanh niên đồng loạt động thủ với Hồ đại sư.

Ánh mắt Hồ đại sư chấn động, sợ hãi lên tiếng: “Sở thiếu gia, có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng đã…A…”

Lời còn chưa dứt, ông ta đã bị người của Sở thiếu gia mang tới hung hăng dạy bảo một trận rồi.

Chẳng bao lâu sau, tiếng kêu rên của Hồ đại sư vang lên, mà phần lớn những chủ sạp hàng xung quanh đều xem trò vui, cũng chẳng có người nào tiến ra khuyên can cả, giống như đã quen với loại chuyện này rồi.

Dù sao đều là giả danh lừa bịp, thỉnh thoảng gặp phải kẻ khó chơi, tất nhiên sẽ không thiếu được cảnh bị người ta quay lại tìm tới tính sổ rồi bị đánh.

Diêu Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận ra vị Sở thiếu gia này là ai, bà ấy nhíu nhíu mày, kéo tay Tô Cẩm muốn rời đi.

Tiếng tăm của vị Sở thiếu gia Sở Lâm này ở trong giới không được tốt lắm, nổi danh ăn chơi trác táng.

Diêu Nguyệt không muốn tiếp xúc với anh ta, liền kéo tay Tô Cẩm muốn rời đi, Tô Cẩm lại nói: “Chờ một chút.”

Diêu Nguyệt không rõ nguyên nhân: “Sao vậy?”

Ánh mắt Tô Cẩm chuẩn xác rơi vào trên người Sở Lâm: “Việc làm ăn tới rồi.”

Diêu Nguyệt: “?”

Tô Cẩm nói thẳng: “Sở thiếu gia, mua bùa không?”

Sở Lâm đang dạy bảo kẻ lừa đảo: “???”

Sở Lâm quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm, đáy mắt nhất thời lộ ra vài phần không vui: “Cô không thấy tôi đang dạy bảo kẻ lừa đảo sao?”

Trong tình huống này mà còn hỏi anh ta có mua bùa không nữa à?

Là cảm thấy người khác ngu, dễ lừa bịp lấy tiền phải không?

Hay là cảm thấy mình có dung mạo xinh đẹp nên anh ta sẽ không động thủ với cô???

Sở Lâm đánh giá Tô Cẩm một chút, tức giận nói: “Dáng dấp xinh đẹp như vậy sao lại đi làm chuyện lừa bịp hả? Nhanh về nhà ăn cơm đi!”

Sở Lâm nghĩ đến chuyện mình gặp phải gần đây, nhịn không được lại bổ sung thêm một câu: “Nếu còn dám dây dưa, ngay cả cô tôi cũng đánh!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Tử Vi Chi Mệnh 2

Số ký tự: 0