Độc Nhất Là Lòn...
2024-08-07 23:02:56
Tô Cẩm: “Cô đang chột dạ đấy à?”
Thư Vân tức giận đến sắc mặt tái mét: “Chột dạ! Tôi có gì để chột dạ hả?! Tôi gả vào nhà họ Sở mấy năm nay, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao, nhưng tôi trước sau vẫn luôn an phận, không hề làm gì quá mức, mọi người trong nhà họ Sở này cũng đều chứng kiến hết thảy!
Nếu bởi vì tôi nói cô là đồ tai hoạ mà cô trả thù tôi, cô như vậy thật sự không nên đâu!”
Thư Vân oán hận trừng mắt nhìn Tô Cẩm một cái, sau đó lại dùng thái độ ôn hòa đi giải thích với Sở Lâm.
Đáng tiếc, trong đầu Sở Lâm đều là câu nói kia của Tô Cẩm, anh ta đã nhận định việc này có quan hệ với Thư Vân, mặc cho Thư Vân nói như thế nào anh ta cũng không tin.
Thậm chí, Sở Lâm còn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cha mình.
“Vợ ông sắp giết tôi rồi đây này, tốt nhất là ông mau về nhà đi!”
Nghe nói như vậy, Thư Vân thiếu chút nữa bị tức chết!
Cô ta đã cực khổ ở trước mặt Sở Lâm ngụy trang nhiều năm như vậy, quan tâm tỉ mỉ chu đáo hết sức, kết quả bây giờ chỉ bởi vì cái đồ tai hoạ Tô Cẩm này châm ngòi một câu mà Sở Lâm liền tin tưởng rồi???
Thư Vân chỉ cảm thấy mình nuôi một con sói mắt trắng (*kẻ ăn cháo đá bát.)
Vẻ mặt cô ta đau lòng nhìn Sở Lâm.
Diễn xuất của Thư Vân có thể nói là hạng nhất, nhưng mà, những biểu tình này rơi vào trong mắt Sở Lâm, Sở Lâm không hề xem xét lại sai lầm của mình, ngược lại nóng lòng muốn từ trong biểu tình của cô ta để tìm ra sơ hở.
Thư Vân: “...”
Thư Vân phẫn nộ, nhịn không được nâng tay che trái tim nhỏ bé của mình, trong lòng đau đớn, rất đau rất đau.
Đúng ngay vào lúc này, Tô Cẩm lại không nhanh không chậm bỏ lại một câu.
“Sở phu nhân định ra ngoài là muốn đi tìm vị đại sư làm phép kia sao?”
Nét mặt Thư Vân đột nhiên cứng đờ, cũng chính là giờ khắc này, Sở Lâm từ trong biểu tình của Thư Vân tìm được sơ hở.
Thần sắc Thư Vân không đúng nhìn Tô Cẩm: “Rốt cuộc thì cô đang nói lung tung cái gì đấy hả? Tôi có hẹn với mấy chị em của tôi đi làm đẹp mà, tôi đang định tới tiệm spa.”
Nhưng mà, cô ta vừa dứt lời, Sở Lâm đã trở tay tặng cho cô ta một cái tát.
“Cô muốn hại chết tôi à?” Sau khi xác định Thư Vân có vấn đề, Sở Lâm động thủ không hề nương tay chút nào.
Thư Vân bị tát một cái, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia ác độc, trong chớp mắt, lại khôi phục như lúc ban đầu, một bộ dáng ủy khuất đáng thương nhìn Sở Lâm.
“Chúng ta sống với nhau nhiều năm như vậy, dì là loại người gì con còn không rõ ràng sao? Bây giờ chỉ bởi đồ tai hoạ này khiêu khích một câu, cô ta thậm chí còn chẳng lấy ra được một chứng cớ nào mà con đã nhận định dì muốn hại con à? Sở Lâm, sao con có thể như vậy được chứ?”
Thư Vân nói một thôi một hồi, đem hai chữ oan ức diễn giải vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng mặc cho Thư Vân tỏ ra oan ức như thế nào, Sở Lâm vẫn tin tưởng vững chắc phán đoán của mình không dao động.
Thậm chí, Thư Vân càng tỏ ra oan ức, Sở Lâm càng cảm thấy ghê tởm.
Mỗi ngày ở trước mặt anh ta hỏi han ân cần chu đáo, sau lưng lại muốn giết chết anh ta?
Trách không được đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà!
Sở Lâm không để ý tới Thư Vân, nhỏ giọng thì thầm với Tô Cẩm: “Tô đại sư, chúng ta không có chứng cớ, làm sao để chứng minh là Thư Vân muốn hại chết tôi đây?”
Hơn nữa chuyện huyền huyễn như vậy, cha của anh ta phỏng chừng cũng không nhất định tin tưởng…
Chuyện này, hình như có chút khó khăn.
Lúc này Thư Vân mơ hồ ý thức được Tô Cẩm hình như có chút không đơn giản... Chuyện cô ta muốn đi tìm Chu đại sư cũng bị Tô Cẩm nói chính xác.
Chẳng lẽ đồ tai họa này thật đúng là có thể bấm tay tính toán được sao?
Nhưng Thư Vân nhìn tuổi của Tô Cẩm, cảm giác lại không có khả năng!
Đại khái là cố ý nói bậy, vừa lúc mèo mù đụng phải chuột chết!
Còn nữa, lùi một bước mà nói, cho dù Tô Cẩm thật sự biết chuyện này có quan hệ với cô ta, nhưng lúc cô ta làm việc đều hết sức cẩn thận, căn bản không lưu lại bất kỳ chứng cớ nào! Vì vậy, cô ta hoàn toàn không sợ!
Thư Vân tức giận đến sắc mặt tái mét: “Chột dạ! Tôi có gì để chột dạ hả?! Tôi gả vào nhà họ Sở mấy năm nay, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao, nhưng tôi trước sau vẫn luôn an phận, không hề làm gì quá mức, mọi người trong nhà họ Sở này cũng đều chứng kiến hết thảy!
Nếu bởi vì tôi nói cô là đồ tai hoạ mà cô trả thù tôi, cô như vậy thật sự không nên đâu!”
Thư Vân oán hận trừng mắt nhìn Tô Cẩm một cái, sau đó lại dùng thái độ ôn hòa đi giải thích với Sở Lâm.
Đáng tiếc, trong đầu Sở Lâm đều là câu nói kia của Tô Cẩm, anh ta đã nhận định việc này có quan hệ với Thư Vân, mặc cho Thư Vân nói như thế nào anh ta cũng không tin.
Thậm chí, Sở Lâm còn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cha mình.
“Vợ ông sắp giết tôi rồi đây này, tốt nhất là ông mau về nhà đi!”
Nghe nói như vậy, Thư Vân thiếu chút nữa bị tức chết!
Cô ta đã cực khổ ở trước mặt Sở Lâm ngụy trang nhiều năm như vậy, quan tâm tỉ mỉ chu đáo hết sức, kết quả bây giờ chỉ bởi vì cái đồ tai hoạ Tô Cẩm này châm ngòi một câu mà Sở Lâm liền tin tưởng rồi???
Thư Vân chỉ cảm thấy mình nuôi một con sói mắt trắng (*kẻ ăn cháo đá bát.)
Vẻ mặt cô ta đau lòng nhìn Sở Lâm.
Diễn xuất của Thư Vân có thể nói là hạng nhất, nhưng mà, những biểu tình này rơi vào trong mắt Sở Lâm, Sở Lâm không hề xem xét lại sai lầm của mình, ngược lại nóng lòng muốn từ trong biểu tình của cô ta để tìm ra sơ hở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư Vân: “...”
Thư Vân phẫn nộ, nhịn không được nâng tay che trái tim nhỏ bé của mình, trong lòng đau đớn, rất đau rất đau.
Đúng ngay vào lúc này, Tô Cẩm lại không nhanh không chậm bỏ lại một câu.
“Sở phu nhân định ra ngoài là muốn đi tìm vị đại sư làm phép kia sao?”
Nét mặt Thư Vân đột nhiên cứng đờ, cũng chính là giờ khắc này, Sở Lâm từ trong biểu tình của Thư Vân tìm được sơ hở.
Thần sắc Thư Vân không đúng nhìn Tô Cẩm: “Rốt cuộc thì cô đang nói lung tung cái gì đấy hả? Tôi có hẹn với mấy chị em của tôi đi làm đẹp mà, tôi đang định tới tiệm spa.”
Nhưng mà, cô ta vừa dứt lời, Sở Lâm đã trở tay tặng cho cô ta một cái tát.
“Cô muốn hại chết tôi à?” Sau khi xác định Thư Vân có vấn đề, Sở Lâm động thủ không hề nương tay chút nào.
Thư Vân bị tát một cái, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia ác độc, trong chớp mắt, lại khôi phục như lúc ban đầu, một bộ dáng ủy khuất đáng thương nhìn Sở Lâm.
“Chúng ta sống với nhau nhiều năm như vậy, dì là loại người gì con còn không rõ ràng sao? Bây giờ chỉ bởi đồ tai hoạ này khiêu khích một câu, cô ta thậm chí còn chẳng lấy ra được một chứng cớ nào mà con đã nhận định dì muốn hại con à? Sở Lâm, sao con có thể như vậy được chứ?”
Thư Vân nói một thôi một hồi, đem hai chữ oan ức diễn giải vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng mặc cho Thư Vân tỏ ra oan ức như thế nào, Sở Lâm vẫn tin tưởng vững chắc phán đoán của mình không dao động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí, Thư Vân càng tỏ ra oan ức, Sở Lâm càng cảm thấy ghê tởm.
Mỗi ngày ở trước mặt anh ta hỏi han ân cần chu đáo, sau lưng lại muốn giết chết anh ta?
Trách không được đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà!
Sở Lâm không để ý tới Thư Vân, nhỏ giọng thì thầm với Tô Cẩm: “Tô đại sư, chúng ta không có chứng cớ, làm sao để chứng minh là Thư Vân muốn hại chết tôi đây?”
Hơn nữa chuyện huyền huyễn như vậy, cha của anh ta phỏng chừng cũng không nhất định tin tưởng…
Chuyện này, hình như có chút khó khăn.
Lúc này Thư Vân mơ hồ ý thức được Tô Cẩm hình như có chút không đơn giản... Chuyện cô ta muốn đi tìm Chu đại sư cũng bị Tô Cẩm nói chính xác.
Chẳng lẽ đồ tai họa này thật đúng là có thể bấm tay tính toán được sao?
Nhưng Thư Vân nhìn tuổi của Tô Cẩm, cảm giác lại không có khả năng!
Đại khái là cố ý nói bậy, vừa lúc mèo mù đụng phải chuột chết!
Còn nữa, lùi một bước mà nói, cho dù Tô Cẩm thật sự biết chuyện này có quan hệ với cô ta, nhưng lúc cô ta làm việc đều hết sức cẩn thận, căn bản không lưu lại bất kỳ chứng cớ nào! Vì vậy, cô ta hoàn toàn không sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro