Mặc Dù Tôi Khôn...
2024-08-07 23:02:56
Tô Cẩm trả lại cho Sở Lâm một ánh mắt ý bảo cứ yên tâm.
Sở Lâm lập tức không còn gấp gáp nữa!
Nói không chừng Tô đại sư đã lặng lẽ nắm được chứng cứ gì đó quan trọng rồi!
Mà Thư Vân đã khẳng định chuyện này không còn liên quan gì với cô ta nữa. Mặc dù Sở Lâm còn muốn động thủ nhưng anh ta cũng không phải là loại người ấn phụ nữ xuống đất dùng sức đánh, vậy nên chuyện này chỉ cần chờ cha Sở về giải quyết là được!
Sở Lâm mời Tô Cẩm bước vào trong nhà họ Sở, tất cả các loại hoa quả điểm tâm đều bưng hết lên.
Tâm tình của Tô Cẩm càng lúc càng tốt hơn.
Bỏ qua Thư Vân không nói, lần này đến nhà họ Sở, cô vẫn rất vui vẻ.
Sở Lâm thật sự quá biết điều.
Thư Vân che một bên mặt bị đánh, ánh mắt phẫn nộ nhìn Sở Lâm nịnh nọt ở bên cạnh Tô Cẩm đi tới đi lui.
Chờ cha Sở về nhà, cô ta nhất định phải dạy bảo con nhóc tai hoạ này một trận ra trò mới được.
Một thiên kim lưu lạc ở bên ngoài bao nhiêu năm mà cũng dám bày sắc mặt trước mặt cô ta sao? Quả thực không biết trời cao đất dày!
Đối với cuộc điện thoại của Sở Lâm, cha Sở cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Tuy rằng ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Sở Lâm gọi điện thoại như vậy, nhất định là trong nhà đã xảy ra chuyện.
Ông ta thả xuống hết công việc trong tay, vội vã chạy về nhà họ Sở.
Vừa trở lại nhà họ Sở, Thư Vân đã khóc sướt mướt nhào về phía cha Sở.
Không đợi cha Sở hỏi điều gì, cô ta đã bắt đầu lên tiếng tố cáo.
Đương nhiên, chuyện tố cáo khóc lóc kể lể này cũng cần phải có kỹ xảo.
“Ngày hôm nay không biết vì sao mà vị Tô tiểu thư này vừa đến nhà họ Sở chúng ta liền bắt đầu ăn nói linh tinh, mà không biết có phải Sở Lâm bị mê hoặc không mà một lòng nhận định em muốn hại nó, nhưng mà em làm sao làm chuyện này được cơ chứ?”
Thư Vân cũng không đề cập đến chuyện Sở Lâm cho cô ta một bạt tai, ngược lại giống như có như không đem tất cả mọi chuyện chỉ về phía Tô Cẩm.
Nói bóng nói gió, chính là Tô Cẩm cố ý châm ngòi mối quan hệ giữa Thư Vân và Sở Lâm.
Là con trai độc nhất của cha Sở, Sở Lâm sao có thể sai được? Trong lòng Thư Vân hết sức rõ ràng vị trí của Sở Lâm trong lòng cha Sở, bởi vậy cô ta sẽ không ngay tại lúc này phạm ngu xuẩn mà bôi đen Sở Lâm.
Chẳng qua, Thư Vân vẫn cố ý lộ ra một bên khuôn mặt chịu một cái tát của mình, dung cái này để thể hiện rõ mình đã phải chịu oan ức đến cỡ nào.
Cha Sở lập tức không vui.
Ông ta xụ mặt nhìn Sở Lâm: “Không được làm ẩu như thế! Dì Vân của con mấy năm nay đối xử với con như thế nào trong lòng con không rõ ràng sao? Tại sao có thể bởi người ngoài nói một câu mà làm ra hành vi vô lễ thế hả?”
Sở Lâm lẽ thẳng khí hung: “Chính là cô ta hại con.”
Anh ta ỷ có Tô Cẩm ở bên người, cho dù trong tay không có chứng cứ, cũng cực kỳ lẽ thẳng khí hùng như thế.
“Con nói dì hại con, chứng cứ đâu hả? Hơn nữa dì đã hại con cái gì rồi? Không phải con vẫn đang yên đang lành đứng ở đây sao?” Thư Vân ra vẻ đáng thương mở miệng.
Sở Lâm quay đầu nhìn Tô Cẩm: “Lấy chứng cứ ra ném thẳng vào mặt cô ta đi.” Hai mắt anh ta sáng lấp lánh nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm ăn một quả nho, lời nói ra so với Sở Lâm còn hợp tình hợp lý hơn: “Tôi không có chứng cứ.”
Sở Lâm: “?”
Lời này rơi vào trong tai Thư Vân, cực kỳ muốn ăn đòn.
Thư Vân lúc này liền bắt đầu mở miệng oán trách Tô Cẩm: “Tô tiểu thư, cô mới tới Thanh Thành nên không hiểu được lễ nghi phép tắc trong giới nhà giàu, tôi không so đo với cô, nhưng chuyện này không có chứng cứ mà cô cũng dám ăn nói lung tung vậy à?
Nhà họ Từ bị cô nói nhảm một câu liền thảm như vậy, cô thậm chí còn không biết hối cải, không biết xem xét lại hành vi của mình sao? Còn dám ở đây châm ngòi quan hệ của tôi với Sở Lâm nữa?!
Tô tiểu thư, mặt mũi nhà họ Tô sợ là đã bị cô vứt đi hết rồi!”
Sở Lâm lập tức không còn gấp gáp nữa!
Nói không chừng Tô đại sư đã lặng lẽ nắm được chứng cứ gì đó quan trọng rồi!
Mà Thư Vân đã khẳng định chuyện này không còn liên quan gì với cô ta nữa. Mặc dù Sở Lâm còn muốn động thủ nhưng anh ta cũng không phải là loại người ấn phụ nữ xuống đất dùng sức đánh, vậy nên chuyện này chỉ cần chờ cha Sở về giải quyết là được!
Sở Lâm mời Tô Cẩm bước vào trong nhà họ Sở, tất cả các loại hoa quả điểm tâm đều bưng hết lên.
Tâm tình của Tô Cẩm càng lúc càng tốt hơn.
Bỏ qua Thư Vân không nói, lần này đến nhà họ Sở, cô vẫn rất vui vẻ.
Sở Lâm thật sự quá biết điều.
Thư Vân che một bên mặt bị đánh, ánh mắt phẫn nộ nhìn Sở Lâm nịnh nọt ở bên cạnh Tô Cẩm đi tới đi lui.
Chờ cha Sở về nhà, cô ta nhất định phải dạy bảo con nhóc tai hoạ này một trận ra trò mới được.
Một thiên kim lưu lạc ở bên ngoài bao nhiêu năm mà cũng dám bày sắc mặt trước mặt cô ta sao? Quả thực không biết trời cao đất dày!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với cuộc điện thoại của Sở Lâm, cha Sở cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Tuy rằng ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Sở Lâm gọi điện thoại như vậy, nhất định là trong nhà đã xảy ra chuyện.
Ông ta thả xuống hết công việc trong tay, vội vã chạy về nhà họ Sở.
Vừa trở lại nhà họ Sở, Thư Vân đã khóc sướt mướt nhào về phía cha Sở.
Không đợi cha Sở hỏi điều gì, cô ta đã bắt đầu lên tiếng tố cáo.
Đương nhiên, chuyện tố cáo khóc lóc kể lể này cũng cần phải có kỹ xảo.
“Ngày hôm nay không biết vì sao mà vị Tô tiểu thư này vừa đến nhà họ Sở chúng ta liền bắt đầu ăn nói linh tinh, mà không biết có phải Sở Lâm bị mê hoặc không mà một lòng nhận định em muốn hại nó, nhưng mà em làm sao làm chuyện này được cơ chứ?”
Thư Vân cũng không đề cập đến chuyện Sở Lâm cho cô ta một bạt tai, ngược lại giống như có như không đem tất cả mọi chuyện chỉ về phía Tô Cẩm.
Nói bóng nói gió, chính là Tô Cẩm cố ý châm ngòi mối quan hệ giữa Thư Vân và Sở Lâm.
Là con trai độc nhất của cha Sở, Sở Lâm sao có thể sai được? Trong lòng Thư Vân hết sức rõ ràng vị trí của Sở Lâm trong lòng cha Sở, bởi vậy cô ta sẽ không ngay tại lúc này phạm ngu xuẩn mà bôi đen Sở Lâm.
Chẳng qua, Thư Vân vẫn cố ý lộ ra một bên khuôn mặt chịu một cái tát của mình, dung cái này để thể hiện rõ mình đã phải chịu oan ức đến cỡ nào.
Cha Sở lập tức không vui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta xụ mặt nhìn Sở Lâm: “Không được làm ẩu như thế! Dì Vân của con mấy năm nay đối xử với con như thế nào trong lòng con không rõ ràng sao? Tại sao có thể bởi người ngoài nói một câu mà làm ra hành vi vô lễ thế hả?”
Sở Lâm lẽ thẳng khí hung: “Chính là cô ta hại con.”
Anh ta ỷ có Tô Cẩm ở bên người, cho dù trong tay không có chứng cứ, cũng cực kỳ lẽ thẳng khí hùng như thế.
“Con nói dì hại con, chứng cứ đâu hả? Hơn nữa dì đã hại con cái gì rồi? Không phải con vẫn đang yên đang lành đứng ở đây sao?” Thư Vân ra vẻ đáng thương mở miệng.
Sở Lâm quay đầu nhìn Tô Cẩm: “Lấy chứng cứ ra ném thẳng vào mặt cô ta đi.” Hai mắt anh ta sáng lấp lánh nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm ăn một quả nho, lời nói ra so với Sở Lâm còn hợp tình hợp lý hơn: “Tôi không có chứng cứ.”
Sở Lâm: “?”
Lời này rơi vào trong tai Thư Vân, cực kỳ muốn ăn đòn.
Thư Vân lúc này liền bắt đầu mở miệng oán trách Tô Cẩm: “Tô tiểu thư, cô mới tới Thanh Thành nên không hiểu được lễ nghi phép tắc trong giới nhà giàu, tôi không so đo với cô, nhưng chuyện này không có chứng cứ mà cô cũng dám ăn nói lung tung vậy à?
Nhà họ Từ bị cô nói nhảm một câu liền thảm như vậy, cô thậm chí còn không biết hối cải, không biết xem xét lại hành vi của mình sao? Còn dám ở đây châm ngòi quan hệ của tôi với Sở Lâm nữa?!
Tô tiểu thư, mặt mũi nhà họ Tô sợ là đã bị cô vứt đi hết rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro