Sở Lâm Gặp Họa...
2024-08-07 23:02:56
Sở Lâm lái xe chạy về phía nhà họ Tô.
Lộ trình ngắn ngủi chỉ có nửa giờ đồng hồ nhưng anh ta rõ ràng cảm nhận được tấm bùa kia ở trên người mình đã thiêu đốt ba lần.
Đợi đến khi anh ta chạy tới bên ngoài khu biệt thự nhà họ Tô, anh ta lấy tấm bùa hộ thân ra xem thử, chỉ thấy chu sa trên tấm bùa vốn có màu đỏ thẫm, giờ phút này chỉ còn lại một vòng màu đỏ nhàn nhạt.
Phảng phất như chỉ cần một lần nữa thôi, tấm bùa này sẽ hoàn toàn mất đi tác dụng.
Sắc mặt Sở Lâm đại biến.
Anh ta vội vàng xuống xe, đáng tiếc bảo vệ bên ngoài khu biệt thự ngăn Sở Lâm ở bên ngoài, không đồng ý cho anh ta đi vào.
Trong khi đó.
Trong nhà họ Tô.
Tô Cẩm nhăn mặt đi xuống lầu.
Trên mặt cô tràn đầy vẻ mất hứng, cô đã nói cho Sở Lâm sáng mai mới tới tìm mình, thế mà anh ta lại cố tình muốn chạy tới đây sớm.
Vạn sự vạn vật đều có số mệnh, chỉ thay đổi một chút thôi sẽ ảnh hưởng đến hết toàn bộ.
Vốn dĩ hung thủ sau lưng sau khi động thủ thất bại sẽ không phát ra công kích lần thứ hai nhanh như vậy nữa, nhưng bởi vì Sở Lâm lựa chọn tối nay chạy tới, thế nên làm cho đối phương cảm thấy đây là thời cơ rất tốt...
Cho nên dẫn đến việc Sở Lâm đêm nay sẽ gặp phải đại kiếp nạn.
Tô Cẩm thản nhiên bước ra khỏi nhà họ Tô. Buổi tối tiết trời se lạnh, Tô Cẩm phải lấy áo khoác mặc vào.
Hừ, lần này phải đòi Sở Lâm thêm tiền!
Tô Cẩm vừa mới đi được hai bước, ở biệt thự đối diện nhà họ Tô kia cũng có một người bước ra.
Nguyên Tam gia gọi một tiếng, Tô Cẩm nghe tiếng quay đầu lại.
Cô giơ tay nhỏ lên chào hỏi Nguyên Cảnh.
Nguyên Tam gia đi về phía cô, Nguyên Thất đi theo phía sau: “Đã trễ thế này rồi, Tô tiểu thư định đi đâu à?” Nguyên Cảnh nhẹ giọng hỏi.
Tô Cẩm: “Làm việc.”
Nguyên Tam gia: “…”
“Trễ như thế này, đi ra ngoài làm việc sợ là không an toàn.” Nguyên Cảnh nhắc nhở.
Tô Cẩm chỉ về phía cổng chính của khu biệt thự: “Ngay bên ngoài tiểu khu thôi.”
Nguyên Cảnh hiểu ra: “Thì ra là như vậy.”
Ngay sau đó, Nguyên Cảnh ngập ngừng hỏi: “Tô tiểu thư, tôi có thể đi theo xem một chút không?”
Khách hàng lớn của mình đưa ra yêu cầu như vậy, Tô Cẩm hoàn toàn không có lý do gì để cự tuyệt. Hơn nữa để cho Nguyên Cảnh nhìn thấy bản lĩnh của mình, nói không chừng còn có thể làm cho Nguyên Cảnh càng thêm tin tưởng năng lực của mình, sau này lại giới thiệu thêm cho mình vài mối làm ăn khác!
Đến lúc đó sẽ có rất nhiều tiền chảy vào tài khoản!
Tô Cẩm vui vẻ đồng ý.
“Vậy hai người đi theo phía sau tôi!”
Nguyên Thất nhịn không được oán thầm, dám bảo Tam gia nhà mình đi theo phía sau sao? Thật đúng là dám nói...
Nhưng…Tô tiểu thư nói làm việc, rốt cuộc là làm việc gì chứ? Nguyên Thất thật sự là quá tò mò, một bước không rời ráo riết đi theo phía sau.
Ba người đi về phía cửa tiểu khu.
Ngay tại thời điểm này.
Sở Lâm có chút bất lực.
Bởi vì bảo vệ trông cửa nói cái gì cũng không cho Sở Lâm đi vào, Sở Lâm muốn cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Tô Cẩm, lại không ngờ nhà dột lại gặp trời mưa, lúc hai người xô đẩy, bảo vệ đã đụng phải khiến cho điện thoại di động trong tay anh ta rơi xuống đất.
Điện thoại di động bị rơi hỏng, mà tấm bùa hộ thân trong tay Sở Lâm, màu sắc lại một lần nữa phai màu.
Sở Lâm: “!”
Anh ta gần như có thể biểu diễn ngồi khóc tu tu ngay tại chỗ!
Hu hu hu, tại sao anh ta lại không nghe lời chạy tới đây sớm chứ?
Anh ta sai, thật sự biết sai rồi!
Đáng lẽ anh ta phải ngoan ngoãn ngồi đợi tới sáng mai mới tới đây mới phải.
Một luồng gió âm lãnh ập tới, toàn thân Sở Lâm lạnh buốt, từ lòng bàn chân anh ta dâng lên cảm giác ớn lạnh.
Đợi đến khi anh ta quay đầu lại, nhân viên bảo vệ vừa mới ngăn cản anh ta cũng không biết đi đâu, tựa như chưa từng xuất hiện. Rõ ràng đèn đường sáng choang nhưng Sở Lâm lại cảm giác như thể cái chết sắp ập tới!
Lộ trình ngắn ngủi chỉ có nửa giờ đồng hồ nhưng anh ta rõ ràng cảm nhận được tấm bùa kia ở trên người mình đã thiêu đốt ba lần.
Đợi đến khi anh ta chạy tới bên ngoài khu biệt thự nhà họ Tô, anh ta lấy tấm bùa hộ thân ra xem thử, chỉ thấy chu sa trên tấm bùa vốn có màu đỏ thẫm, giờ phút này chỉ còn lại một vòng màu đỏ nhàn nhạt.
Phảng phất như chỉ cần một lần nữa thôi, tấm bùa này sẽ hoàn toàn mất đi tác dụng.
Sắc mặt Sở Lâm đại biến.
Anh ta vội vàng xuống xe, đáng tiếc bảo vệ bên ngoài khu biệt thự ngăn Sở Lâm ở bên ngoài, không đồng ý cho anh ta đi vào.
Trong khi đó.
Trong nhà họ Tô.
Tô Cẩm nhăn mặt đi xuống lầu.
Trên mặt cô tràn đầy vẻ mất hứng, cô đã nói cho Sở Lâm sáng mai mới tới tìm mình, thế mà anh ta lại cố tình muốn chạy tới đây sớm.
Vạn sự vạn vật đều có số mệnh, chỉ thay đổi một chút thôi sẽ ảnh hưởng đến hết toàn bộ.
Vốn dĩ hung thủ sau lưng sau khi động thủ thất bại sẽ không phát ra công kích lần thứ hai nhanh như vậy nữa, nhưng bởi vì Sở Lâm lựa chọn tối nay chạy tới, thế nên làm cho đối phương cảm thấy đây là thời cơ rất tốt...
Cho nên dẫn đến việc Sở Lâm đêm nay sẽ gặp phải đại kiếp nạn.
Tô Cẩm thản nhiên bước ra khỏi nhà họ Tô. Buổi tối tiết trời se lạnh, Tô Cẩm phải lấy áo khoác mặc vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hừ, lần này phải đòi Sở Lâm thêm tiền!
Tô Cẩm vừa mới đi được hai bước, ở biệt thự đối diện nhà họ Tô kia cũng có một người bước ra.
Nguyên Tam gia gọi một tiếng, Tô Cẩm nghe tiếng quay đầu lại.
Cô giơ tay nhỏ lên chào hỏi Nguyên Cảnh.
Nguyên Tam gia đi về phía cô, Nguyên Thất đi theo phía sau: “Đã trễ thế này rồi, Tô tiểu thư định đi đâu à?” Nguyên Cảnh nhẹ giọng hỏi.
Tô Cẩm: “Làm việc.”
Nguyên Tam gia: “…”
“Trễ như thế này, đi ra ngoài làm việc sợ là không an toàn.” Nguyên Cảnh nhắc nhở.
Tô Cẩm chỉ về phía cổng chính của khu biệt thự: “Ngay bên ngoài tiểu khu thôi.”
Nguyên Cảnh hiểu ra: “Thì ra là như vậy.”
Ngay sau đó, Nguyên Cảnh ngập ngừng hỏi: “Tô tiểu thư, tôi có thể đi theo xem một chút không?”
Khách hàng lớn của mình đưa ra yêu cầu như vậy, Tô Cẩm hoàn toàn không có lý do gì để cự tuyệt. Hơn nữa để cho Nguyên Cảnh nhìn thấy bản lĩnh của mình, nói không chừng còn có thể làm cho Nguyên Cảnh càng thêm tin tưởng năng lực của mình, sau này lại giới thiệu thêm cho mình vài mối làm ăn khác!
Đến lúc đó sẽ có rất nhiều tiền chảy vào tài khoản!
Tô Cẩm vui vẻ đồng ý.
“Vậy hai người đi theo phía sau tôi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Thất nhịn không được oán thầm, dám bảo Tam gia nhà mình đi theo phía sau sao? Thật đúng là dám nói...
Nhưng…Tô tiểu thư nói làm việc, rốt cuộc là làm việc gì chứ? Nguyên Thất thật sự là quá tò mò, một bước không rời ráo riết đi theo phía sau.
Ba người đi về phía cửa tiểu khu.
Ngay tại thời điểm này.
Sở Lâm có chút bất lực.
Bởi vì bảo vệ trông cửa nói cái gì cũng không cho Sở Lâm đi vào, Sở Lâm muốn cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Tô Cẩm, lại không ngờ nhà dột lại gặp trời mưa, lúc hai người xô đẩy, bảo vệ đã đụng phải khiến cho điện thoại di động trong tay anh ta rơi xuống đất.
Điện thoại di động bị rơi hỏng, mà tấm bùa hộ thân trong tay Sở Lâm, màu sắc lại một lần nữa phai màu.
Sở Lâm: “!”
Anh ta gần như có thể biểu diễn ngồi khóc tu tu ngay tại chỗ!
Hu hu hu, tại sao anh ta lại không nghe lời chạy tới đây sớm chứ?
Anh ta sai, thật sự biết sai rồi!
Đáng lẽ anh ta phải ngoan ngoãn ngồi đợi tới sáng mai mới tới đây mới phải.
Một luồng gió âm lãnh ập tới, toàn thân Sở Lâm lạnh buốt, từ lòng bàn chân anh ta dâng lên cảm giác ớn lạnh.
Đợi đến khi anh ta quay đầu lại, nhân viên bảo vệ vừa mới ngăn cản anh ta cũng không biết đi đâu, tựa như chưa từng xuất hiện. Rõ ràng đèn đường sáng choang nhưng Sở Lâm lại cảm giác như thể cái chết sắp ập tới!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro