Sở Lâm Gặp Họa...
2024-08-07 23:02:56
Sở Lâm nắm chặt tấm bùa hộ thân trong tay, theo bản năng muốn xông vào khu biệt thự.
Anh ta biết, chỉ có vị đại sư kia mới có thể cứu anh ta được.
Nhưng không biết vì sao mình đứng cách cửa tiểu khu rõ ràng chỉ có mấy bước chân, nhưng anh ta làm thế nào cũng không thể đi tới đó được, thật sự giống như cứ xoay vòng tại chỗ vậy.
Chỉ cách mấy bước chân ngắn ngủi nhưng lại giống như cách trăm núi ngàn sông.
Mà trong lòng Sở Lâm, cái này càng giống như khoảng cách giữa sống và chết…Xông được vào tiểu khu, anh ta sẽ có cơ hội sống sót. Nếu không xông vào được, đêm nay cái mạng nhỏ của anh ta sẽ chấm dứt ngay tại chỗ này.
Đột nhiên, tấm bùa hộ thân trong tay anh ta truyền đến cảm giác nóng rát, anh ta mở bàn tay ra, chỉ thấy tấm bùa hộ thân trong lòng bàn tay đã hoàn toàn mất đi tác dụng, giờ phút này đã biến thành tro tàn.
Gió thổi qua, ngay cả tro bùa cũng không lưu lại.
Sở Lâm: “…” Lần đầu tiên, anh ta cảm nhận được tư vị tuyệt vọng là gì.
Không có bùa hộ thân, Sở Lâm giống như cá thịt nằm trên thớt, mặc cho người ta chém giết.
Mà Chu đại sư ở cách xa trăm dặm, vừa nhìn thấy kế hoạch của mình sắp thành công, trong lòng mừng rỡ.
Cũng không uổng phí nhiều công sức ông ta bỏ ra như vậy để hóa giải hàng rào bảo hộ của đối phương!
Chu đại sư tiếp tục thi pháp.
Sở Lâm đứng bên ngoài tiểu khu, chợt cảm giác cổ mình phảng phất như bị người ta bóp chặt, cả người không khống chế được di chuyển lên trên, mũi chân dần dần rời khỏi mặt đất...
Sở Lâm: “…” Chẳng lẽ mình thật sự cứ như vậy mà chết sao? Lúc ở nhà họ Sở vừa nhặt về được một cái mạng, thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi chữ chết à?
Lúc Tô Cẩm chạy tới, nhìn thấy chính là hình ảnh như vậy.
Sở Lâm phảng phất như bị người ta túm cổ nhấc lên, đáng tiếc, ngoài cửa tiểu khu chỉ có một người là Sở Lâm. Trước mặt anh ta trống rỗng không một bóng người, mũi chân anh ta rời khỏi mặt đất, không ngừng giãy dụa, hai tay dường như muốn cùng người khác đấu tranh, nhưng trước mặt anh ta, làm gì có người nào?
Hình ảnh này ở trong mắt Nguyên Cảnh và Nguyên Thất có chút quỷ dị.
Nhất là Nguyên Thất, anh ta trừng to mắt, phảng phất như mình đang nằm mơ.
Tô Cẩm nhíu nhíu mày, vung tay lên, một tấm bùa đột nhiên xuất hiện, sau đó bay ra ngoài đánh lên người Sở Lâm.
Trong chớp mắt, Sở Lâm được cứu, thân thể bịch một tiếng ngã trên mặt đất.
Sở Lâm theo bản năng sờ cổ mình.
Anh ta còn sống!
Anh ta vẫn còn sống!
Sở Lâm quay đầu, nhìn thấy Tô Cẩm cách đó không xa, lúc này liền oa một tiếng khóc toáng lên.
“Đại sư! Đại sư cứu tôi với!” Tiếng kêu rên của Sở Lâm quá mức thê lương, kinh động đến phòng bảo vệ bên cạnh.
Nhân viên bảo vệ từ trong phòng bảo vệ đi ra, nhìn thấy bộ dáng Sở Lâm, có chút không biết phải nói gì: “Không phải anh đã đi rồi sao? Sao anh còn quay lại hả?”
Sở Lâm có nỗi khổ mà nói không nên lời, anh ta đi lúc nào chứ? Anh ta chưa bao giờ rời đi cả.
Sợ là nhân viên bảo vệ này cũng bị che mắt, cũng bị mắc lừa như hắn…
Tô Cẩm lên tiếng: “Anh ta là bạn của tôi, để cho anh ta vào đi.”
Bảo vệ quay đầu lại nhìn Tô Cẩm, nhận ra cô chính là tiểu thư mà nhà họ Tô vừa tìm về, bất đắc dĩ nói: “Vậy thì Tô tiểu thư nhớ để mắt tới bạn của cô một chút, đêm hôm khuya khoắt thế này, đừng để anh ta kêu khóc như vậy.”
Người ở bên trong khu biệt thự này đều là những kẻ có tiền thân kiều thể quý.
Nếu như quấy rầy đến vị nào đó thì cũng chẳng phải người lương thiện gì.
Tô Cẩm ừ một tiếng, ánh mắt dừng trên người Sở Lâm.
Sở Lâm hu hu nhỏ giọng nức nở, trái lại anh ta cũng muốn đi vào, nhưng lúc này toàn thân anh ta không còn chút sức lực nào cả, giống như là thoát lực, cũng có thể là bị chuyện vừa rồi hù dọa…
Sở Lâm: “…Tôi đi không nổi.” Toàn thân anh ta luống cuống, tựa như một đứa nhóc đáng thương ngồi khóc hu hu.
Anh ta biết, chỉ có vị đại sư kia mới có thể cứu anh ta được.
Nhưng không biết vì sao mình đứng cách cửa tiểu khu rõ ràng chỉ có mấy bước chân, nhưng anh ta làm thế nào cũng không thể đi tới đó được, thật sự giống như cứ xoay vòng tại chỗ vậy.
Chỉ cách mấy bước chân ngắn ngủi nhưng lại giống như cách trăm núi ngàn sông.
Mà trong lòng Sở Lâm, cái này càng giống như khoảng cách giữa sống và chết…Xông được vào tiểu khu, anh ta sẽ có cơ hội sống sót. Nếu không xông vào được, đêm nay cái mạng nhỏ của anh ta sẽ chấm dứt ngay tại chỗ này.
Đột nhiên, tấm bùa hộ thân trong tay anh ta truyền đến cảm giác nóng rát, anh ta mở bàn tay ra, chỉ thấy tấm bùa hộ thân trong lòng bàn tay đã hoàn toàn mất đi tác dụng, giờ phút này đã biến thành tro tàn.
Gió thổi qua, ngay cả tro bùa cũng không lưu lại.
Sở Lâm: “…” Lần đầu tiên, anh ta cảm nhận được tư vị tuyệt vọng là gì.
Không có bùa hộ thân, Sở Lâm giống như cá thịt nằm trên thớt, mặc cho người ta chém giết.
Mà Chu đại sư ở cách xa trăm dặm, vừa nhìn thấy kế hoạch của mình sắp thành công, trong lòng mừng rỡ.
Cũng không uổng phí nhiều công sức ông ta bỏ ra như vậy để hóa giải hàng rào bảo hộ của đối phương!
Chu đại sư tiếp tục thi pháp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Lâm đứng bên ngoài tiểu khu, chợt cảm giác cổ mình phảng phất như bị người ta bóp chặt, cả người không khống chế được di chuyển lên trên, mũi chân dần dần rời khỏi mặt đất...
Sở Lâm: “…” Chẳng lẽ mình thật sự cứ như vậy mà chết sao? Lúc ở nhà họ Sở vừa nhặt về được một cái mạng, thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi chữ chết à?
Lúc Tô Cẩm chạy tới, nhìn thấy chính là hình ảnh như vậy.
Sở Lâm phảng phất như bị người ta túm cổ nhấc lên, đáng tiếc, ngoài cửa tiểu khu chỉ có một người là Sở Lâm. Trước mặt anh ta trống rỗng không một bóng người, mũi chân anh ta rời khỏi mặt đất, không ngừng giãy dụa, hai tay dường như muốn cùng người khác đấu tranh, nhưng trước mặt anh ta, làm gì có người nào?
Hình ảnh này ở trong mắt Nguyên Cảnh và Nguyên Thất có chút quỷ dị.
Nhất là Nguyên Thất, anh ta trừng to mắt, phảng phất như mình đang nằm mơ.
Tô Cẩm nhíu nhíu mày, vung tay lên, một tấm bùa đột nhiên xuất hiện, sau đó bay ra ngoài đánh lên người Sở Lâm.
Trong chớp mắt, Sở Lâm được cứu, thân thể bịch một tiếng ngã trên mặt đất.
Sở Lâm theo bản năng sờ cổ mình.
Anh ta còn sống!
Anh ta vẫn còn sống!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Lâm quay đầu, nhìn thấy Tô Cẩm cách đó không xa, lúc này liền oa một tiếng khóc toáng lên.
“Đại sư! Đại sư cứu tôi với!” Tiếng kêu rên của Sở Lâm quá mức thê lương, kinh động đến phòng bảo vệ bên cạnh.
Nhân viên bảo vệ từ trong phòng bảo vệ đi ra, nhìn thấy bộ dáng Sở Lâm, có chút không biết phải nói gì: “Không phải anh đã đi rồi sao? Sao anh còn quay lại hả?”
Sở Lâm có nỗi khổ mà nói không nên lời, anh ta đi lúc nào chứ? Anh ta chưa bao giờ rời đi cả.
Sợ là nhân viên bảo vệ này cũng bị che mắt, cũng bị mắc lừa như hắn…
Tô Cẩm lên tiếng: “Anh ta là bạn của tôi, để cho anh ta vào đi.”
Bảo vệ quay đầu lại nhìn Tô Cẩm, nhận ra cô chính là tiểu thư mà nhà họ Tô vừa tìm về, bất đắc dĩ nói: “Vậy thì Tô tiểu thư nhớ để mắt tới bạn của cô một chút, đêm hôm khuya khoắt thế này, đừng để anh ta kêu khóc như vậy.”
Người ở bên trong khu biệt thự này đều là những kẻ có tiền thân kiều thể quý.
Nếu như quấy rầy đến vị nào đó thì cũng chẳng phải người lương thiện gì.
Tô Cẩm ừ một tiếng, ánh mắt dừng trên người Sở Lâm.
Sở Lâm hu hu nhỏ giọng nức nở, trái lại anh ta cũng muốn đi vào, nhưng lúc này toàn thân anh ta không còn chút sức lực nào cả, giống như là thoát lực, cũng có thể là bị chuyện vừa rồi hù dọa…
Sở Lâm: “…Tôi đi không nổi.” Toàn thân anh ta luống cuống, tựa như một đứa nhóc đáng thương ngồi khóc hu hu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro