Sở Lâm Gặp Họa...
2024-08-07 23:02:56
Tô Cẩm thở dài, tự mình đi tới trước mặt Sở Lâm, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của Sở Lâm, vòng ra phía sau, một tay túm lấy cổ áo anh ta, kéo anh ta vào tiểu khu.
Sở Lâm: “…” Đại sư ngài không biết thương hương tiếc ngọc như vậy, sẽ không tìm được bạn trai đâu đấy!!
Khóe môi Nguyên Cảnh tràn ngập một tia ý cười nhàn nhạt: “Nguyên Thất, còn không đi qua giúp một tay.”
Nguyên Thất: “Vâng.”
Nguyên Thất đi tới, từ trong tay Tô Cẩm cứu Sở Lâm ra.
Tương đối mà nói, động tác của Nguyên Thất có nhẹ nhàng hơn một chút. Được Nguyên Thất nâng đỡ, Sở Lâm đi theo Tô Cẩm trở về.
Lúc này, Nguyên Cảnh hỏi: “Cô Tô là định đem anh đây trở về nhà họ Tô sao?”
Tô Cẩm: “Ừm.”
Nguyên Cảnh đề nghị: “Lúc này có lẽ Tô tiên sinh và Tô phu nhân đã đi ngủ rồi, vẫn là đừng có quấy nhiễu bọn họ nữa, không bằng trước tiên đưa anh đây đến chỗ của tôi đi.”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút: “Cũng được.”
Dù sao chuyện của Sở Lâm còn chưa hoàn toàn giải quyết xong.
Nguyên Thất dìu Sở Lâm đi thẳng đến phòng khách trong biệt thự, Sở Lâm được đỡ đến ghế sa lon ngồi xuống.
Tô Cẩm nhìn về phía Sở Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “Sau này phải nhớ nghe lời tôi, không được tự quyết định hành động lung tung.”
Vành mắt Sở Lâm đỏ hoe gật đầu, giờ phút này, anh ta ngoan ngoãn không tưởng nổi.
Tô Cẩm: “Ban ngày lúc nhìn thấy anh, trên người anh chỉ dính sát khí. Mà bây giờ, ấn đường của anh đã biến thành màu đen, thậm chí còn bốc lên tử khí đậm đặc nữa.”
Sở Lâm run rẩy nói: “Tử…tử khí?”
Tô Cẩm: “Nếu như tôi không xuất hiện kịp thời, có thể anh đã đi gặp Diêm Vương luôn rồi.”
Sở Lâm: “…”
Tô Cẩm: “Chẳng qua, vạn sự đều có nhân quả. Anh gặp được tôi, đó là nhân. Tôi cứu anh, đó là quả. Đừng có lo lắng, chuyện kế tiếp cứ để tôi giải quyết.”
Vừa dứt lời, Tô Cẩm ra hiệu cho Nguyên Cảnh và Nguyên Thất đứng ở bên kia.
Nguyên Thất không rõ nguyên nhân, nhưng lúc này, anh ta đối với Tô Cẩm chỉ còn lại kính nể! Không nghĩ tới, vị Tô tiểu thư này so với tưởng tượng của anh ta còn lợi hại hơn!
Tô tiểu thư thật sự là phi thường có thực lực!
Là lúc trước anh ta thiển cận, thế mà lại cảm thấy Tô tiểu thư coi trọng Tam gia.
Hiện tại xem ra, Tô tiểu thư là thế ngoại cao nhân như vậy, hẳn là chướng mắt Tam gia mới đúng.
Nguyên Cảnh:...?
Chẳng bao lâu sau.
Trong phòng khách yên tĩnh, bỗng nhiên vô duyên vô cớ thổi vào một ngọn gió tà ác.
Ngọn gió tà kia quanh quẩn ở trong phòng khách vài giây, sau đó xác định chính xác Sở Lâm, tấn công về phía Sở Lâm.
Sắc mặt Tô Cẩm có chút lạnh lùng, trở tay một cái quăng ra một tấm bùa, trực tiếp đánh tan ngọn gió tà kia.
Đồng thời, Chu đại sư đang mở tế đàn làm phép ở bên kia phun thẳng ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt Chu đại sư kinh hãi: “Không! Không đời nào!” Làm sao có thể có người trong thời gian ngắn như vậy, phá hư trận pháp của ông ta chứ?
Chu đại sư không chịu nhận thua lấy ra một cái bình màu đen.
Ông ta niệm mấy câu chú ngữ vào trong bình, sau đó ra lệnh bằng giọng điệu hung ác: “Đi đi, đi tới đó cắn nuốt mạng của hai người bọn chúng!”
......
Tô Cẩm đứng bên cạnh Sở Lâm, Sở Lâm im lặng ngồi ở đó, không dám động đậy.
Đúng lúc này, mấy người ngồi trong phòng khách đều cảm giác được một cỗ áp lực trước nay chưa từng có, mà loại áp lực này không thể giải thích rõ ràng nhưng lại khiến cho bọn họ cảm thấy khó chịu, rất không thoải mái!
Chiếc bùa hộ thân trên người Nguyên Cảnh dần dần bắt đầu có cảm giác nóng rát.
Tử vân trên người anh cùng với tử khí, lại một lần nữa quấn quanh cùng một chỗ.
Tô Cẩm chú ý tới tình huống của anh, trực tiếp ném ra một tấm bùa. Bùa giấy rơi vào trên người Nguyên Cảnh, tử vân cùng tử khí trên người anh cũng dần dần an tĩnh lại.
Nguyên Cảnh khẽ nhíu mày, chẳng lẽ thứ lần này tới lại khó đối phó sao?
Nếu không thì tại sao anh lại có thể có phản ứng lớn như vậy?
Sở Lâm: “…” Đại sư ngài không biết thương hương tiếc ngọc như vậy, sẽ không tìm được bạn trai đâu đấy!!
Khóe môi Nguyên Cảnh tràn ngập một tia ý cười nhàn nhạt: “Nguyên Thất, còn không đi qua giúp một tay.”
Nguyên Thất: “Vâng.”
Nguyên Thất đi tới, từ trong tay Tô Cẩm cứu Sở Lâm ra.
Tương đối mà nói, động tác của Nguyên Thất có nhẹ nhàng hơn một chút. Được Nguyên Thất nâng đỡ, Sở Lâm đi theo Tô Cẩm trở về.
Lúc này, Nguyên Cảnh hỏi: “Cô Tô là định đem anh đây trở về nhà họ Tô sao?”
Tô Cẩm: “Ừm.”
Nguyên Cảnh đề nghị: “Lúc này có lẽ Tô tiên sinh và Tô phu nhân đã đi ngủ rồi, vẫn là đừng có quấy nhiễu bọn họ nữa, không bằng trước tiên đưa anh đây đến chỗ của tôi đi.”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút: “Cũng được.”
Dù sao chuyện của Sở Lâm còn chưa hoàn toàn giải quyết xong.
Nguyên Thất dìu Sở Lâm đi thẳng đến phòng khách trong biệt thự, Sở Lâm được đỡ đến ghế sa lon ngồi xuống.
Tô Cẩm nhìn về phía Sở Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “Sau này phải nhớ nghe lời tôi, không được tự quyết định hành động lung tung.”
Vành mắt Sở Lâm đỏ hoe gật đầu, giờ phút này, anh ta ngoan ngoãn không tưởng nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Cẩm: “Ban ngày lúc nhìn thấy anh, trên người anh chỉ dính sát khí. Mà bây giờ, ấn đường của anh đã biến thành màu đen, thậm chí còn bốc lên tử khí đậm đặc nữa.”
Sở Lâm run rẩy nói: “Tử…tử khí?”
Tô Cẩm: “Nếu như tôi không xuất hiện kịp thời, có thể anh đã đi gặp Diêm Vương luôn rồi.”
Sở Lâm: “…”
Tô Cẩm: “Chẳng qua, vạn sự đều có nhân quả. Anh gặp được tôi, đó là nhân. Tôi cứu anh, đó là quả. Đừng có lo lắng, chuyện kế tiếp cứ để tôi giải quyết.”
Vừa dứt lời, Tô Cẩm ra hiệu cho Nguyên Cảnh và Nguyên Thất đứng ở bên kia.
Nguyên Thất không rõ nguyên nhân, nhưng lúc này, anh ta đối với Tô Cẩm chỉ còn lại kính nể! Không nghĩ tới, vị Tô tiểu thư này so với tưởng tượng của anh ta còn lợi hại hơn!
Tô tiểu thư thật sự là phi thường có thực lực!
Là lúc trước anh ta thiển cận, thế mà lại cảm thấy Tô tiểu thư coi trọng Tam gia.
Hiện tại xem ra, Tô tiểu thư là thế ngoại cao nhân như vậy, hẳn là chướng mắt Tam gia mới đúng.
Nguyên Cảnh:...?
Chẳng bao lâu sau.
Trong phòng khách yên tĩnh, bỗng nhiên vô duyên vô cớ thổi vào một ngọn gió tà ác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọn gió tà kia quanh quẩn ở trong phòng khách vài giây, sau đó xác định chính xác Sở Lâm, tấn công về phía Sở Lâm.
Sắc mặt Tô Cẩm có chút lạnh lùng, trở tay một cái quăng ra một tấm bùa, trực tiếp đánh tan ngọn gió tà kia.
Đồng thời, Chu đại sư đang mở tế đàn làm phép ở bên kia phun thẳng ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt Chu đại sư kinh hãi: “Không! Không đời nào!” Làm sao có thể có người trong thời gian ngắn như vậy, phá hư trận pháp của ông ta chứ?
Chu đại sư không chịu nhận thua lấy ra một cái bình màu đen.
Ông ta niệm mấy câu chú ngữ vào trong bình, sau đó ra lệnh bằng giọng điệu hung ác: “Đi đi, đi tới đó cắn nuốt mạng của hai người bọn chúng!”
......
Tô Cẩm đứng bên cạnh Sở Lâm, Sở Lâm im lặng ngồi ở đó, không dám động đậy.
Đúng lúc này, mấy người ngồi trong phòng khách đều cảm giác được một cỗ áp lực trước nay chưa từng có, mà loại áp lực này không thể giải thích rõ ràng nhưng lại khiến cho bọn họ cảm thấy khó chịu, rất không thoải mái!
Chiếc bùa hộ thân trên người Nguyên Cảnh dần dần bắt đầu có cảm giác nóng rát.
Tử vân trên người anh cùng với tử khí, lại một lần nữa quấn quanh cùng một chỗ.
Tô Cẩm chú ý tới tình huống của anh, trực tiếp ném ra một tấm bùa. Bùa giấy rơi vào trên người Nguyên Cảnh, tử vân cùng tử khí trên người anh cũng dần dần an tĩnh lại.
Nguyên Cảnh khẽ nhíu mày, chẳng lẽ thứ lần này tới lại khó đối phó sao?
Nếu không thì tại sao anh lại có thể có phản ứng lớn như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro