Đại Lão Mạt Thế Ở Thập Niên 70 Đạp Gió Rẽ Sóng
Chương 1
2024-11-21 20:50:00
“Ái, đau quá." Cơn đau ở trán khiến Tô Lê đang mê man không khỏi gào lên: "Mẹ nó, tôi đây là chết hay sống, chết cũng không cho người ta yên ổn."
Cô cố gắng mở mắt, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt dọa cho toát mồ hôi lạnh.
Lúc này cô đang ở một nơi chật hẹp, tối tăm, xung quanh chất đầy đồ linh tinh, trong không khí thậm chí còn thoang thoảng mùi mốc. Cô đang nằm trên một chiếc giường đơn sơ được ghép từ vài tấm ván gỗ, trên người đắp một lớp bông rách nát.
Tô Lê từ từ ngồi dậy, bỗng nhiên, vô số ký ức như thủy triều ùa vào đầu óc. Cô ôm đầu, mất một lúc lâu mới xâu chuỗi lại được mọi chuyện. Hóa ra nơi này là Trung Quốc những năm 70, thân thể này cũng giống như cô, tên là Tô Lê.
Nhưng cuộc sống từ nhỏ của nguyên chủ có thể nói là một chữ "thảm". Cha của nguyên chủ - Tô Chí Quốc là một tên phượng hoàng nam điển hình, dựa vào vẻ ngoài ưa nhìn và tài ăn nói dẻo kẹo đã lừa gạt được mẹ của nguyên chủ - Lê Thanh Uyển cùng ông ngoại cô, thành công ở rể nhà họ Lê.
Sau khi kết hôn không lâu, Lê Thanh Uyển sinh ra Tô Lê. Nhờ vào quan hệ của bố vợ, Tô Chí Quốc leo lên chức chủ nhiệm bộ phận mua sắm của nhà máy thép thành phố, địa vị vững chắc. Sau khi đứng vững gót chân, bản chất cặn bã của Tô Chí Quốc dần lộ rõ. Lê Thanh Uyển không thể chấp nhận được người chồng hai mặt, u uất mà qua đời chỉ sau vài năm.
Ông ngoại vì mất đi đứa con gái duy nhất, tóc bạc tiễn đầu xanh, đau lòng quá độ, không lâu sau cũng qua đời. Thế là Tô Chí Quốc được nước lấn tới, ngang nhiên dẫn mẹ con tiểu tam về nhà họ Lê.
Từ đó, nguyên chủ phải sống những ngày tháng như trong địa ngục. Căn phòng của cô bị con gái của tiểu tam - Tô Mộng chiếm giữ, còn cô bị đuổi ra phòng chứa đồ, sống trong căn phòng tối tăm, chật hẹp này suốt sáu năm.
Nguyên chủ phải làm rất nhiều việc nặng nhọc trong nhà, chỉ cần làm phật ý là bị đánh đập. Trong nhà này, ai cũng có thể đánh cô, đánh xong còn dọa không cho cô nói ra. Nguyên chủ nhút nhát, đành ngậm đắng nuốt cay suốt sáu năm trời.
Cho đến khi nguyên chủ tốt nghiệp cấp 3, phong trào "Thanh niên xung phong xuống nông thôn" được phát động. Hai năm trước, phong trào này vẫn tuân theo nguyên tắc tự nguyện, nhưng năm nay lại có thông báo mới, thanh niên trong độ tuổi lao động chưa có công việc cố định đều phải xuống nông thôn tham gia xây dựng. Nhà họ Tô lập tức như lật trời.
Tô Chí Quốc tất nhiên không nỡ để con trai bảo bối của mình xuống nông thôn, bèn nhờ vả khắp nơi, cuối cùng cũng xin được cho Tô Diệu Tổ một công việc tạm thời ở nhà máy thép. Nhưng còn Tô Mộng thì sao? Cô ta cũng không muốn xuống nông thôn, ở nhà khóc lóc om sòm.
Lúc này, mẹ kế Trần Thiến bèn nhắm vào suất công nhân mà Lê Thanh Uyển để lại cho Tô Lê ở nhà máy dệt. Đó là công việc kế toán, ngồi trong văn phòng, mỗi tháng lĩnh 35 tệ tiền lương.
Hai mẹ con bàn bạc, quyết định làm liều một phen, lén lút báo danh cho Tô Lê xuống nông thôn. Tô Chí Quốc cũng mặc kệ, chỉ cần con trai bảo bối của ông ta không phải xuống nông thôn, ai đi cũng được.
Ban đầu, họ định giấu nguyên chủ, đến sát ngày mới nói, ai ngờ Tô Lê lại vô tình nghe được. Sáu năm nhẫn nhịn, cuối cùng nguyên chủ cũng không nhịn được nữa, xông ra ngoài, định liều mạng với Trần Thiến và Tô Mộng.
Cô cố gắng mở mắt, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt dọa cho toát mồ hôi lạnh.
Lúc này cô đang ở một nơi chật hẹp, tối tăm, xung quanh chất đầy đồ linh tinh, trong không khí thậm chí còn thoang thoảng mùi mốc. Cô đang nằm trên một chiếc giường đơn sơ được ghép từ vài tấm ván gỗ, trên người đắp một lớp bông rách nát.
Tô Lê từ từ ngồi dậy, bỗng nhiên, vô số ký ức như thủy triều ùa vào đầu óc. Cô ôm đầu, mất một lúc lâu mới xâu chuỗi lại được mọi chuyện. Hóa ra nơi này là Trung Quốc những năm 70, thân thể này cũng giống như cô, tên là Tô Lê.
Nhưng cuộc sống từ nhỏ của nguyên chủ có thể nói là một chữ "thảm". Cha của nguyên chủ - Tô Chí Quốc là một tên phượng hoàng nam điển hình, dựa vào vẻ ngoài ưa nhìn và tài ăn nói dẻo kẹo đã lừa gạt được mẹ của nguyên chủ - Lê Thanh Uyển cùng ông ngoại cô, thành công ở rể nhà họ Lê.
Sau khi kết hôn không lâu, Lê Thanh Uyển sinh ra Tô Lê. Nhờ vào quan hệ của bố vợ, Tô Chí Quốc leo lên chức chủ nhiệm bộ phận mua sắm của nhà máy thép thành phố, địa vị vững chắc. Sau khi đứng vững gót chân, bản chất cặn bã của Tô Chí Quốc dần lộ rõ. Lê Thanh Uyển không thể chấp nhận được người chồng hai mặt, u uất mà qua đời chỉ sau vài năm.
Ông ngoại vì mất đi đứa con gái duy nhất, tóc bạc tiễn đầu xanh, đau lòng quá độ, không lâu sau cũng qua đời. Thế là Tô Chí Quốc được nước lấn tới, ngang nhiên dẫn mẹ con tiểu tam về nhà họ Lê.
Từ đó, nguyên chủ phải sống những ngày tháng như trong địa ngục. Căn phòng của cô bị con gái của tiểu tam - Tô Mộng chiếm giữ, còn cô bị đuổi ra phòng chứa đồ, sống trong căn phòng tối tăm, chật hẹp này suốt sáu năm.
Nguyên chủ phải làm rất nhiều việc nặng nhọc trong nhà, chỉ cần làm phật ý là bị đánh đập. Trong nhà này, ai cũng có thể đánh cô, đánh xong còn dọa không cho cô nói ra. Nguyên chủ nhút nhát, đành ngậm đắng nuốt cay suốt sáu năm trời.
Cho đến khi nguyên chủ tốt nghiệp cấp 3, phong trào "Thanh niên xung phong xuống nông thôn" được phát động. Hai năm trước, phong trào này vẫn tuân theo nguyên tắc tự nguyện, nhưng năm nay lại có thông báo mới, thanh niên trong độ tuổi lao động chưa có công việc cố định đều phải xuống nông thôn tham gia xây dựng. Nhà họ Tô lập tức như lật trời.
Tô Chí Quốc tất nhiên không nỡ để con trai bảo bối của mình xuống nông thôn, bèn nhờ vả khắp nơi, cuối cùng cũng xin được cho Tô Diệu Tổ một công việc tạm thời ở nhà máy thép. Nhưng còn Tô Mộng thì sao? Cô ta cũng không muốn xuống nông thôn, ở nhà khóc lóc om sòm.
Lúc này, mẹ kế Trần Thiến bèn nhắm vào suất công nhân mà Lê Thanh Uyển để lại cho Tô Lê ở nhà máy dệt. Đó là công việc kế toán, ngồi trong văn phòng, mỗi tháng lĩnh 35 tệ tiền lương.
Hai mẹ con bàn bạc, quyết định làm liều một phen, lén lút báo danh cho Tô Lê xuống nông thôn. Tô Chí Quốc cũng mặc kệ, chỉ cần con trai bảo bối của ông ta không phải xuống nông thôn, ai đi cũng được.
Ban đầu, họ định giấu nguyên chủ, đến sát ngày mới nói, ai ngờ Tô Lê lại vô tình nghe được. Sáu năm nhẫn nhịn, cuối cùng nguyên chủ cũng không nhịn được nữa, xông ra ngoài, định liều mạng với Trần Thiến và Tô Mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro