Đại Lão Mạt Thế Ở Thập Niên 70 Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 28

2024-11-14 12:48:35

Ngưu Nhị Tráng lấy cớ đó, thường xuyên ở nhà nói anh trai nợ anh ta, khiến anh ta chậm trễ chuyện cưới vợ sinh con. Là thanh niên trai tráng nhưng anh ta lại cả ngày lông bông, chẳng làm gì ra hồn, không ru rú trong nhà ngủ thì ra ngoài lêu lổng, chẳng bao giờ chịu đi làm. Cả gia đình chỉ biết trông chờ vào hai vợ chồng Ngưu Đại Tráng cật lực làm việc nuôi sống. Ngay cả hai đứa con gái của họ cũng phải ở nhà làm hết mọi việc nặng nhọc, nhưng bọn họ cũng không dám kêu than. Bởi vì chỉ cần than thở một tiếng là Ngưu Nhị Tráng và Lý Ái Hoa sẽ làm ầm ĩ cả nhà, mắng mỏ hai vợ chồng Ngưu Đại Tráng là đồ vô lương tâm, bất hiếu.

Hai vợ chồng Ngưu Đại Tráng chỉ biết nhẫn nhịn, tiếp tục chịu đựng để Ngưu Nhị Tráng bòn rút. Giờ đây, Lý Ái Hoa để mắt đến Tô Lê là có toan tính của bà ta. Bà ta nghe đồn Tô Lê rất giàu có, muốn mua xe đạp là mua ngay, trên tay còn đeo đồng hồ, lại còn thuê một căn nhà lớn như vậy để ở một mình. Hừ! Một đứa con gái lỗ vốn như vậy mà cũng xứng đáng được hưởng thụ cuộc sống như vậy sao? Đợi khi nào Tô Lê và Nhị Tráng thành đôi, bà ta sẽ cùng Nhị Tráng dọn vào ở, bảo cô ta đưa hết đồng hồ, xe đạp cho con trai bà ta. Đúng rồi, con bé lỗ vốn đó chắc chắn còn rất nhiều tiền và đồ tốt. 

Chờ khi nào Tô Lê về làm dâu nhà này, bà ta sẽ bắt cô dâng hết tiền bạc cho bà, bắt cô xuống ruộng kiếm công điểm nuôi bà ta và Nhị Tráng. Cho dù Tô Lê có vẻ khó sinh con cũng chẳng sao, cùng lắm thì để Nhị Tráng ra ngoài tìm người khác sinh con, rồi mang về cho Tô Lê nuôi. Nơi này xa xôi hẻo lánh, một đứa con gái không nơi nương tựa như Tô Lê rơi vào tay hai mẹ con bà ta, chẳng phải sẽ để mặc cho bà ta nhào nặn hay sao? Lý Ái Hoa mơ mộng viển vông, cứ như đã nhìn thấy cuộc sống sung sướng sau khi Tô Lê bước chân vào nhà bà ta.

Trình Hân Hân làm việc vất vả cả ngày trên cánh đồng, kiếm được năm công điểm. Đinh Kiến Thiết còn khen ngợi cô ấy: "Nữ thanh niên trí thức mới đến mà kiếm được từng ấy công điểm là rất giỏi rồi."

Cô ấy nghe vậy cũng thấy phấn khởi hơn một chút. Trình Hân Hân lê bước trở về điểm thanh niên tri thức, chỉ lau người qua loa bằng nước nóng rồi lên giường nằm. Cô ấy định nằm nghỉ một lát, nhưng lòng bàn tay bỏng rát khiến cô ấy khó chợp mắt.

Trong lúc mơ màng, cô ấy nghe thấy tiếng Lý Tiểu Điệp: "Hân Hân, tôi để phần cô một bát cháo loãng với hai cái bánh bao đấy, lát dậy mà đói thì ra ăn nhé."

"Ừ." Cô ấy đáp lại một tiếng rồi trở mình ngủ tiếp. Thấy Trình Hân Hân thực sự mệt mỏi, Lý Tiểu Điệp rón rén đóng cửa đi ra ngoài, bưng thau quần áo ra bờ sông giặt. Ban đầu, cô ta cũng rất ngại khi phải ở chung phòng với Trình Hân Hân, sợ mình làm gì không phải, bị Trình đại tiểu thư nổi giận.

Nhưng sau hai ngày chung sống, cô ta nhận ra Trình Hân Hân không hề giống như lời Chung Dao nói, ngược lại cô ấy rất lịch sự, chỉ hơi đỏng đảnh một chút, nhưng cô ấy vốn được nuông chiều từ bé, như vậy cũng bình thường thôi. Lý Tiểu Điệp cảm thấy Trình Hân Hân nên được như vậy, dù sao cô ấy cũng rất xinh đẹp.

Chung Dao còn dọa cô ta, nói ở chung với Trình Hân Hân sẽ bị cô ấy sai bảo như osin. Nói bậy, tuy Hân Hân hay nhờ cô ta làm việc này việc kia, nhưng hễ có đồ ăn ngon là cô ấy đều chia sẻ cho cô ta, cô ta giúp đỡ Hân Hân việc gì cô ta cũng rất vui vẻ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Lão Mạt Thế Ở Thập Niên 70 Đạp Gió Rẽ Sóng

Số ký tự: 0