Đại Lão Mạt Thế Ở Thập Niên 70 Đạp Gió Rẽ Sóng
Chương 44
2024-11-14 12:48:35
Ra là vậy, đây chẳng phải là mô típ nam chính thường thấy trong mấy bộ truyện xuyên không mà cô hay đọc sao, kiểu này thường sẽ xuất hiện một nữ chính xuất thân tốt, lại có y thuật cao minh, chữa khỏi chân cho nam chính; hoặc là nữ chính có kỹ năng đặc biệt, có không gian tùy thân, gả cho nam chính nuôi nấng cả gia đình, từ đó cả nhà bước lên đỉnh cao nhân sinh. Chờ đã, sao mô típ thứ hai này lại quen thuộc thế nhỉ.
Tô Lê cũng không suy nghĩ nhiều nữa, lấy từ trong gùi ra mấy quả trứng gà rừng đưa cho hai đứa nhỏ: "Này, mang về nhà luộc ăn đi."
Triệu Nhất Chu nhìn trứng gà nuốt nước miếng, nhưng lại liên tục lùi lại: "Không, chị ơi, em không thể nhận." Tô Lê không còn kiên nhẫn nữa, trực tiếp nhét vào túi hai đứa nhỏ: "Cho thì cầm lấy đi, nhanh chóng theo tôi xuống núi, nếu không lát nữa dụ sói đến thì không về được đâu."
"Vậy con heo rừng này phải làm sao đây chị, chúng ta có cần xuống núi gọi người lên khiêng không?"
"Phiền phức thế làm gì." Tô Lê nói xong liền vác con heo rừng lên: "Đi thôi."
Triệu Nhất Chu, Triệu Nhất Y:!!!
Hai đứa nhỏ cứ thế ngơ ngác đi theo Tô Lê xuống núi, đến cổng thôn, mấy bà thím vẫn ngồi dưới gốc cây nói chuyện phiếm, nhìn từ xa thấy một người đầy máu me đi tới, sợ đến mức nhảy dựng lên:
"Mẹ ơi!"
Mãi đến khi người đầy máu me kia ném con heo rừng nặng hơn tạ xuống đất: "Các thím ơi, là cháu, Tô Lê đây."
Trịnh Quế Phương mới nhận ra người đầy máu kia là Tô Lê, nhìn con heo rừng dưới đất, rồi lại nhìn Tô Lê: "Thanh niên trí thức Tô, con heo rừng này, là do cô đánh sao?"
Tô Lê cười cười: "Vâng, cháu vừa lên núi, phiền thím gọi đội trưởng đến bàn chuyện chia thịt." Không phải cô muốn tỏ ra công bằng vô tư, chỉ là con heo rừng này lỡ rơi vào tầm ngắm của hai đứa nhỏ kia rồi, khó đảm bảo sau này chúng sẽ không nói ra. Thà rằng chủ động giao nộp, còn có thể tạo dựng danh tiếng tốt, gây dựng uy tín ở đây, sau này muốn làm gì cũng tiện hơn.
"Ừ, ừ, để tôi đi gọi." Trịnh Quế Phương vui vẻ chạy đi, mấy người còn lại xúm vào, hỏi han Tô Lê đánh con heo rừng thế nào. Cô kiên nhẫn kể lại đầu đuôi câu chuyện, mấy người nghe xong đều kinh ngạc không thôi, trong lòng âm thầm coi Tô Lê là người lợi hại.
Mọi người trong làng nghe nói có thịt chia đều vô cùng phấn khởi, người người bê thau đến, đợi mọi người tập trung đông đủ, Đinh Kiến Thiết lớn tiếng tuyên bố: "Hôm nay đội ta được chia thịt, đều phải cảm ơn thanh niên trí thức Tô, là cô ấy một mình đánh chết con heo rừng, còn khiêng xuống núi, nào! Chúng ta dành một tràng pháo tay cho thanh niên trí thức Tô!"
Mọi người lập tức phối hợp vỗ tay rầm rầm, sau khi tiếng vỗ tay đã ngớt, Đinh Kiến Thiết nhìn Tô Lê nói: "Thanh niên trí thức Tô, cô nói vài lời đi." Tô Lê khoát tay: "Tôi không có gì để nói đâu đội trưởng, chia thịt luôn đi, mọi người chờ lâu rồi."
"Được, vậy chúng ta bắt đầu chia thịt. Con heo rừng này là do thanh niên trí thức Tô đánh, vậy thanh niên trí thức Tô lấy năm cân thịt, mọi người thấy thế nào?"
"Không có ý kiến gì!"
Tô Lê và hai anh em nhà họ Triệu xếp hàng đầu tiên, thấy Đinh Kiến Thiết định cắt một miếng thịt mỡ lớn đưa cho mình, cô vội vàng ngăn lại: "Đừng, đại đội trưởng, tôi không lấy thịt mỡ đâu, cho tôi miếng thịt nạc là được."
"Cô chắc chứ?" Đinh Kiến Thiết khá bất ngờ, thịt mỡ là thứ tốt, vậy mà Tô Lê lại không cần, lại muốn ăn thịt nạc khô khốc kia?
Mấy người dân đứng cạnh nghe vậy càng cảm động, cô gái này thật tốt bụng, không chỉ chia thịt cho mọi người, mà còn muốn nhường cả thịt mỡ, lúc này trong mắt mọi người, Tô Lê như thể đang phát sáng.
*Ghi chú: Thời đó thiếu dầu mỡ, thịt mỡ không chỉ bổ sung dinh dưỡng, mà còn có thể rán lấy mỡ, phần tóp mỡ còn lại cũng là món ăn vặt được trẻ con vô cùng yêu thích.
Tô Lê cũng không suy nghĩ nhiều nữa, lấy từ trong gùi ra mấy quả trứng gà rừng đưa cho hai đứa nhỏ: "Này, mang về nhà luộc ăn đi."
Triệu Nhất Chu nhìn trứng gà nuốt nước miếng, nhưng lại liên tục lùi lại: "Không, chị ơi, em không thể nhận." Tô Lê không còn kiên nhẫn nữa, trực tiếp nhét vào túi hai đứa nhỏ: "Cho thì cầm lấy đi, nhanh chóng theo tôi xuống núi, nếu không lát nữa dụ sói đến thì không về được đâu."
"Vậy con heo rừng này phải làm sao đây chị, chúng ta có cần xuống núi gọi người lên khiêng không?"
"Phiền phức thế làm gì." Tô Lê nói xong liền vác con heo rừng lên: "Đi thôi."
Triệu Nhất Chu, Triệu Nhất Y:!!!
Hai đứa nhỏ cứ thế ngơ ngác đi theo Tô Lê xuống núi, đến cổng thôn, mấy bà thím vẫn ngồi dưới gốc cây nói chuyện phiếm, nhìn từ xa thấy một người đầy máu me đi tới, sợ đến mức nhảy dựng lên:
"Mẹ ơi!"
Mãi đến khi người đầy máu me kia ném con heo rừng nặng hơn tạ xuống đất: "Các thím ơi, là cháu, Tô Lê đây."
Trịnh Quế Phương mới nhận ra người đầy máu kia là Tô Lê, nhìn con heo rừng dưới đất, rồi lại nhìn Tô Lê: "Thanh niên trí thức Tô, con heo rừng này, là do cô đánh sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Lê cười cười: "Vâng, cháu vừa lên núi, phiền thím gọi đội trưởng đến bàn chuyện chia thịt." Không phải cô muốn tỏ ra công bằng vô tư, chỉ là con heo rừng này lỡ rơi vào tầm ngắm của hai đứa nhỏ kia rồi, khó đảm bảo sau này chúng sẽ không nói ra. Thà rằng chủ động giao nộp, còn có thể tạo dựng danh tiếng tốt, gây dựng uy tín ở đây, sau này muốn làm gì cũng tiện hơn.
"Ừ, ừ, để tôi đi gọi." Trịnh Quế Phương vui vẻ chạy đi, mấy người còn lại xúm vào, hỏi han Tô Lê đánh con heo rừng thế nào. Cô kiên nhẫn kể lại đầu đuôi câu chuyện, mấy người nghe xong đều kinh ngạc không thôi, trong lòng âm thầm coi Tô Lê là người lợi hại.
Mọi người trong làng nghe nói có thịt chia đều vô cùng phấn khởi, người người bê thau đến, đợi mọi người tập trung đông đủ, Đinh Kiến Thiết lớn tiếng tuyên bố: "Hôm nay đội ta được chia thịt, đều phải cảm ơn thanh niên trí thức Tô, là cô ấy một mình đánh chết con heo rừng, còn khiêng xuống núi, nào! Chúng ta dành một tràng pháo tay cho thanh niên trí thức Tô!"
Mọi người lập tức phối hợp vỗ tay rầm rầm, sau khi tiếng vỗ tay đã ngớt, Đinh Kiến Thiết nhìn Tô Lê nói: "Thanh niên trí thức Tô, cô nói vài lời đi." Tô Lê khoát tay: "Tôi không có gì để nói đâu đội trưởng, chia thịt luôn đi, mọi người chờ lâu rồi."
"Được, vậy chúng ta bắt đầu chia thịt. Con heo rừng này là do thanh niên trí thức Tô đánh, vậy thanh niên trí thức Tô lấy năm cân thịt, mọi người thấy thế nào?"
"Không có ý kiến gì!"
Tô Lê và hai anh em nhà họ Triệu xếp hàng đầu tiên, thấy Đinh Kiến Thiết định cắt một miếng thịt mỡ lớn đưa cho mình, cô vội vàng ngăn lại: "Đừng, đại đội trưởng, tôi không lấy thịt mỡ đâu, cho tôi miếng thịt nạc là được."
"Cô chắc chứ?" Đinh Kiến Thiết khá bất ngờ, thịt mỡ là thứ tốt, vậy mà Tô Lê lại không cần, lại muốn ăn thịt nạc khô khốc kia?
Mấy người dân đứng cạnh nghe vậy càng cảm động, cô gái này thật tốt bụng, không chỉ chia thịt cho mọi người, mà còn muốn nhường cả thịt mỡ, lúc này trong mắt mọi người, Tô Lê như thể đang phát sáng.
*Ghi chú: Thời đó thiếu dầu mỡ, thịt mỡ không chỉ bổ sung dinh dưỡng, mà còn có thể rán lấy mỡ, phần tóp mỡ còn lại cũng là món ăn vặt được trẻ con vô cùng yêu thích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro