Đại Lão Mạt Thế Ở Thập Niên 70 Đạp Gió Rẽ Sóng
Chương 5
2024-11-14 12:48:35
Trong lòng bà ta đang chửi rủa ầm ĩ, Tô Lê ngồi xuống bàn ăn, Tô Mộng cũng đi tới bàn ăn ngồi xuống, Trần Thiến đặt một bát cháo ngũ cốc đặc sánh trước mặt Tô Lê: "Tiểu Lê, con ăn bát này."
Trong bát của bà ta và Tô Mộng là cháo loãng, Tô Mộng không vui, vừa định nói gì đó thì thấy Trần Thiến nháy mắt với cô ta một cái, cô ta lập tức im bặt. Trong lòng cô ta bắt đầu hả hê, bát cháo của Tô Lê chắc chắn có vấn đề.
Tô Lê bưng bát lên quan sát một chút, đặt xuống, trong lòng Trần Thiến căng thẳng, chẳng lẽ con nhỏ này phát hiện ra rồi? Không thể nào, bà ta chỉ nhổ mấy ngụm nước bọt vào trong, thêm một chút đất thôi mà, sao nó có thể nhìn ra được?
Thế là cố ý giả bộ ôn hòa hiền lành: "Tiểu Lê, sao con không ăn, mẹ cố ý chuẩn bị cho con đấy, mau ăn đi, nguội sẽ không ngon nữa."
Tô Lê nhìn bà ta bật cười: "Bà đang giả làm mẹ tôi đấy à? Từ nhỏ đến lớn bà đánh tôi nhiều nhất, bây giờ bị tôi đánh một trận thì bắt đầu giả vờ sao? Bà đánh giá tôi còn nhỏ tuổi dễ lừa gạt đấy à, đã là cháo bà tỉ mỉ chuẩn bị, vậy tôi nhất định không thể phụ lòng tốt của bà, cho nên bát cháo này vẫn là bà ăn đi."
Nói xong lại cho bà ta một cái tát, hất Trần Thiến xuống đất, cưỡi lên người bà ta, tay trái bóp xương hàm của bà ta khiến bà ta không thể ngậm miệng lại được, tay phải bưng bát cháo nóng lên đổ vào.
Trần Thiến hoàn toàn không chống lại được sức lực của Tô Lê, cháo nóng vào trong miệng, cơn đau dữ dội khiến bà ta phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Còn con gái bảo bối của bà ta là Tô Mộng thì từ lúc Tô Lê ra tay tát một cái kia đã nhanh chóng tránh xa Tô Lê, co rúm người lại một góc tường.
Sau khi đổ cháo xong, Tô Lê đập bát xuống, từ trên cao nhìn xuống Trần Thiến đang nằm trên mặt đất, giọng nói lạnh như băng:
"Trần Thiến, lũ súc sinh lòng lang dạ sói các người đã ức hiếp tôi suốt sáu năm, bây giờ cũng nên trả nợ rồi đấy. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ về lại phòng của tôi, còn Tô Mộng, tôi đã ngủ trong phòng chứa đồ sáu năm, vậy thì để cô ta cút vào đó mà ngủ."
Nói xong liền đi lên tầng hai, sau khi vào phòng thì khóa cửa phòng lại, nhanh chóng lấy ra một phần cơm thịt kho tàu từ trong không gian, một ly trà hoa quả, đánh người gì đó quá tiêu hao thể lực, phải ăn chút gì đó ngon mới được.
Ăn uống no nê xong, cô lên giường đi ngủ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Hai mẹ con còn lại ở bên ngoài cũng không dám làm gì lớn chuyện, chỉ có thể ôm nhau khóc thút thít, vừa mong Tô Chí Quốc và Tô Diệu Tổ nhanh chóng trở về.
*
Đợi đến khi Tô Chí Quốc và Tô Diệu Tổ trở về thì trời đã tối, hai người vừa vào cửa đã thấy Tô Mộng và Trần Thiến ôm nhau ngồi trên ghế sofa khóc, bọn họ đều bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập.
Tô Diệu Tổ kinh hãi: "Mẹ! Chị! Ai đánh hai người thành ra thế này, để con đi tìm kẻ đó."
Trần Thiến và Tô Mộng như nhìn thấy cứu tinh, Trần Thiến nhào vào lòng Tô Chí Quốc khóc lóc kể lể: "Chí Quốc! Ông phải làm chủ cho tôi và con bé Mộng, Tô Lê nó đột nhiên như phát điên lên đánh chúng tôi một trận, còn đổ cháo nóng vào miệng tôi, nó muốn giết tôi hu hu hu, tôi sống không nổi nữa."
Trong bát của bà ta và Tô Mộng là cháo loãng, Tô Mộng không vui, vừa định nói gì đó thì thấy Trần Thiến nháy mắt với cô ta một cái, cô ta lập tức im bặt. Trong lòng cô ta bắt đầu hả hê, bát cháo của Tô Lê chắc chắn có vấn đề.
Tô Lê bưng bát lên quan sát một chút, đặt xuống, trong lòng Trần Thiến căng thẳng, chẳng lẽ con nhỏ này phát hiện ra rồi? Không thể nào, bà ta chỉ nhổ mấy ngụm nước bọt vào trong, thêm một chút đất thôi mà, sao nó có thể nhìn ra được?
Thế là cố ý giả bộ ôn hòa hiền lành: "Tiểu Lê, sao con không ăn, mẹ cố ý chuẩn bị cho con đấy, mau ăn đi, nguội sẽ không ngon nữa."
Tô Lê nhìn bà ta bật cười: "Bà đang giả làm mẹ tôi đấy à? Từ nhỏ đến lớn bà đánh tôi nhiều nhất, bây giờ bị tôi đánh một trận thì bắt đầu giả vờ sao? Bà đánh giá tôi còn nhỏ tuổi dễ lừa gạt đấy à, đã là cháo bà tỉ mỉ chuẩn bị, vậy tôi nhất định không thể phụ lòng tốt của bà, cho nên bát cháo này vẫn là bà ăn đi."
Nói xong lại cho bà ta một cái tát, hất Trần Thiến xuống đất, cưỡi lên người bà ta, tay trái bóp xương hàm của bà ta khiến bà ta không thể ngậm miệng lại được, tay phải bưng bát cháo nóng lên đổ vào.
Trần Thiến hoàn toàn không chống lại được sức lực của Tô Lê, cháo nóng vào trong miệng, cơn đau dữ dội khiến bà ta phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Còn con gái bảo bối của bà ta là Tô Mộng thì từ lúc Tô Lê ra tay tát một cái kia đã nhanh chóng tránh xa Tô Lê, co rúm người lại một góc tường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi đổ cháo xong, Tô Lê đập bát xuống, từ trên cao nhìn xuống Trần Thiến đang nằm trên mặt đất, giọng nói lạnh như băng:
"Trần Thiến, lũ súc sinh lòng lang dạ sói các người đã ức hiếp tôi suốt sáu năm, bây giờ cũng nên trả nợ rồi đấy. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ về lại phòng của tôi, còn Tô Mộng, tôi đã ngủ trong phòng chứa đồ sáu năm, vậy thì để cô ta cút vào đó mà ngủ."
Nói xong liền đi lên tầng hai, sau khi vào phòng thì khóa cửa phòng lại, nhanh chóng lấy ra một phần cơm thịt kho tàu từ trong không gian, một ly trà hoa quả, đánh người gì đó quá tiêu hao thể lực, phải ăn chút gì đó ngon mới được.
Ăn uống no nê xong, cô lên giường đi ngủ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Hai mẹ con còn lại ở bên ngoài cũng không dám làm gì lớn chuyện, chỉ có thể ôm nhau khóc thút thít, vừa mong Tô Chí Quốc và Tô Diệu Tổ nhanh chóng trở về.
*
Đợi đến khi Tô Chí Quốc và Tô Diệu Tổ trở về thì trời đã tối, hai người vừa vào cửa đã thấy Tô Mộng và Trần Thiến ôm nhau ngồi trên ghế sofa khóc, bọn họ đều bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập.
Tô Diệu Tổ kinh hãi: "Mẹ! Chị! Ai đánh hai người thành ra thế này, để con đi tìm kẻ đó."
Trần Thiến và Tô Mộng như nhìn thấy cứu tinh, Trần Thiến nhào vào lòng Tô Chí Quốc khóc lóc kể lể: "Chí Quốc! Ông phải làm chủ cho tôi và con bé Mộng, Tô Lê nó đột nhiên như phát điên lên đánh chúng tôi một trận, còn đổ cháo nóng vào miệng tôi, nó muốn giết tôi hu hu hu, tôi sống không nổi nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro