Đại Lão Tinh Tế Vừa Đẹp Vừa Mạnh Mẽ

Kẻ Buôn Bán Gen...

2024-12-31 22:15:58

“Chủ nhân, hệ thống giám sát có thể bị chặn bất cứ lúc nào.” Hiện trường yên tĩnh mà căng thẳng bỗng vang lên một giọng nói máy móc điện tử.

“Ai? Ra đây!” Những tên định cướp không ngờ còn có người khác ở đây, lập tức căng thẳng.

Một tên khác do dự: “Hay là thôi vậy? Nếu bị bắt thì rắc rối lắm.”

Ban đầu thấy cửa hàng này có vẻ an ninh lỏng lẻo, chúng định thử vận may, không ngờ lại xảy ra chuyện này!

“Sợ cái gì? Chỉ là người máy quét dọn cũ nát, còn sợ nó cầm cây lau nhà đánh mày à?” Một tên khác có vảy xanh cười nhạo: “Chắc cô ta dùng quang não để lừa chúng ta đấy!”

Nghe vậy, tên tay gấu cầm đầu lại hung ác cầm dao thọc thọc mặt bàn: “Nhanh lên, không muốn chết thì mau đưa tiền ra!”

Hạ Lạc vốn định chờ xem, nghe giọng điệu của chúng, nói không chừng sẽ từ bỏ ý định rời đi.

Nhưng kết quả, mấy tẻn này vẫn nhất quyết muốn cướp.

“Tắt đèn đi.” Hạ Lạc thản nhiên nói, tiện tay đeo bao tay dùng một lần bên canh vào. Đó là bao tay dùng để lau dọn.

Vừa dứt lời, đèn cả cửa hàng tiện lợi tắt phụt.

“Sao lại thế này? Ai làm vậy?”

“Á, đừng vung dao lung tung! Chém trúng tao rồi!”

“Em nói này đại ca, chúng ta mau đi thôi. Cửa hàng tiện lợi này có vẻ tà môn lắm!”

Trong bóng tối, vang lên tiếng la hét của bọn chúng.

Nhưng chưa kịp bàn bạc ra ngô ra khoai gì, từng tên đã bị đánh ngất, nằm sấp mặt dưới đất.

Trong bóng tối, người máy quét dọn Tiểu Tân tìm kiếm khắp nơi. Nó phát hiện cái chổi nhỏ vừa rồi đang cầm trong tay đã biến mất!

Hạ Lạc nhấc chân bước qua mấy tên cướp, đeo bao tay, lại nhét chổi vào tay Tiểu Tân.

“Alpha, sửa lại trí nhớ của nó.” Hạ Lạc quay lại quầy thu ngân, tiện tay bỏ bao tay ra.

Trong bóng tối, hành động của cô không hề bị ảnh hưởng. Ngay cả khi đèn mới tắt vài giây, thị lực chưa kịp thích ứng, cô vẫn có thể dựa vào cảm giác tránh được lưỡi dao vung loạn của chúng.

Ở thời kỳ tận thế, ban đêm ngoài trời rất nguy hiểm. Có rất nhiều động vật nhiễm bệnh. Chúng vốn có thị lực ban đêm và khả năng săn mồi rất mạnh. Virus X càng làm tăng cường khả năng đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


So với chúng, mấy tên này… nhảy nhót lung tung cũng không biết đang làm gì.

Xử lý xong hết thảy hậu quả và công tác chuẩn bị ổn thỏa, đèn cửa hàng lại sáng lên.

Hạ Lạc cầm điện thoại trên quầy, bình tĩnh gọi báo cảnh sát.

Hiệu suất làm việc của Liên bang Star rất cao. Dù sao thì công nghệ tiên tiến, nên tốc độ của phương tiện giao thông nhanh chóng.

Không lâu sau, hai cảnh sát đến. Vì là vụ cướp chưa thành công nên xử lý cũng không phức tạp.

Chủ cửa hàng nửa đêm nhận được điện thoại, vội vàng chạy đến.

“Không thể nào, chỉ là người máy dọn dẹp thôi mà! Sao lại bắt được cướp được?” Ông chủ vuốt cái trán rộng của mình, khó hiểu.

Nhưng người máy dọn dẹp không nói dối. Vừa rồi kiểm tra sơ bộ nội dung ký ức lưu giữ của nó hoàn toàn phù hợp với lời Hạ Lạc. Ông chủ không tin cũng phải tin.

Quan trọng nhất là cửa hàng đột nhiên mất điện. Cả camera giám sát cũng bị lỗi, nếu không thì có thể xem lại camera.

Ông chủ lại sờ sờ cái bụng phệ: “Xem ra Tiểu Tân làm việc rất xuất sắc, có thể dùng thêm vài năm nữa.”

Ban đầu ông ta định bán nó, mua cái công năng tốt hơn. Thế này thì cứ dùng tạm vậy.

“Thật không ngờ, chỉ nghe nói đột biến gen, chứ chưa từng nghe người máy dọn dẹp cũng đột biến ra được chức năng mới.” Chủ cửa hàng lẩm bẩm.

Khóa cửa hàng kỹ càng, Hạ Lạc nhìn đồng hồ. Giờ này xe buýt đã ngừng hoạt động. Tất nhiên, cũng có thể đi taxi bay.

Nhưng Hạ Lạc nghĩ nghĩ, vẫn nhấc chân lên đi bộ.

Từ khu phố náo nhiệt đến khu chung cư sẽ có đoạn đường khá vắng vẻ.

Đó là khu nhà dân kiểu cũ sắp bị phá dỡ. Vì lâu năm không sửa chữa nên nhiều người đã chuyển đi, chỉ còn một số người nghèo thuê ở đó.

Khu này khá hỗn loạn, nhiều ngóc ngách, camera giám sát không thể nào quan sát hết được.

Vì vậy, nơi này thường xuyên xảy ra chuyện không hay, cũng được dùng để xử lý những việc mờ ám.

Bốt ngắn nện trên mặt đất phát ra âm thanh rõ ràng càng làm nổi bật sự yên tĩnh nơi đây.

“Alpha, tính toán những khu vực camera giám sát không phủ sóng, rồi truyền lên quang não cho tôi.” Hạ Lạc đi không nhanh không chậm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô móc trong túi ra một đôi găng tay dùng một lần, cũng là loại dùng để lau dọn cửa hàng tiện lợi.

Nâng cổ tay trái lên, trên đó là chiếc quang não cầm tay mà hầu như ai ở Liên bang Star cũng có, được thiết kế như chiếc vòng tay nhỏ. Tất nhiên, dù nhỏ gọn nhưng quang não của Liên bang Star có chức năng vô cùng mạnh mẽ. Không thể không khâm phục công nghệ tiên tiến ở đây.

Sau khi nhấn vài nút, một bản đồ hình ảnh đơn giản hiện ra trong không trung. Những lối đi không có camera được đánh dấu màu đỏ.

Hạ Lạc chỉ liếc qua vài lần, sau đó nhấn nút tắt bản đồ, tiếp tục đi về phía trước.

Đến một con hẻm tối đen như mực, cô dừng lại, lặng lẽ đứng giữa hẻm.

Hẻm không dài, nằm ở góc khuất, camera giám sát không thể nào quan sát được.

Hẻm nhỏ tối đen như mực, chỉ có thể dựa vào ánh trăng để nhìn đường. Người thường sẽ không đến đây vào ban đêm, vì người ở khu này khá phức tạp.

Hạ Lạc mở túi nhỏ, lấy ra chừng mười que xiên tre loại dùng để xiên thịt nướng bình thường, mấy cửa hàng đều có bán.

Vứt túi vào thùng rác bên cạnh, Hạ Lạc chỉ cầm những chiếc xiên nhỏ trong tay.

“Còn không ra à? Đi xuống nữa là có camera giám sát rồi đấy.” Hạ Lạc cầm xiên nhỏ, bình thản trần thuật sự thật.

Dường như để đáp lại, hai đầu hẻm nhỏ vang lên tiếng bước chân. Người đến từ hai hướng, chặn đường lui của cô.

Hạ Lạc đứng giữa hẻm, ánh mắt đen láy không hề gợn sóng.

“Haha, cô bé này nhạy bén thật đấy.” Trong bóng tối, một người trong đó mở miệng.

Từ khi tỉnh lại ở thời đại tinh tế, thị lực ban đêm của Hạ Lạc tăng lên rõ rệt. Dù thị lực ban đêm không tốt bằng những động vật hoang dã, nhưng vẫn hơn người thường rất nhiều.

Đây cũng là một trong những biến dị của cơ thể cô sau vụ nổ ở phòng thí nghiệm số 0.

Cô có thể nhìn rõ, người nói chuyện là một người đàn ông trung niên, trên mũi có lông đen mịn, chắc là gen của loài thú nào đó.

Bên kia, là một thanh niên mày mỏng mắt nhỏ, ngón tay dài hơn người thường một chút, có móng tay nhọn. Nhìn dáng vẻ cũng là đặc điểm của loài hóa thú nào đó.

Hai gen cấp B sao? Hạ Lạc không đổi sắc mặt, trực tiếp hỏi: “Nói đi, mục đích là gì?”

Cô không thích vòng vo.

Người đàn ông trung niên vừa nhìn là biết không phải người tốt lành gì, lại còn muốn cười giả tạo: “Có người trả giá cao để mua người có gen cấp cao, ưu tiên người đẹp.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Lão Tinh Tế Vừa Đẹp Vừa Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0