Đại Lão Tinh Tế Vừa Đẹp Vừa Mạnh Mẽ

Nhóm Siêu Gen V...

2024-12-31 22:15:58

Số lượng người mang gen cấp A trở lên rất ít. Họ ưu tú, tuổi thọ rất cao, nhưng cũng có khuyết điểm bẩm sinh, khó sinh con.

Cấp bậc gen càng cao, càng khó sinh sản. Đó cũng là nguyên nhân số lượng họ rất ít.

Theo Alpha giới thiệu, nghe nói nhóm siêu gen cấp S đều vô sinh.

Liên bang Star đương nhiên rất muốn mở rộng đội ngũ tinh anh chất lượng cao này. Nhưng người mang gen cấp cao chỉ có hai cách để ra đời.

Thứ nhất, cả cha và mẹ đều mang gen cấp A trở lên, vượt qua được khó khăn trong việc mang thai. Con sinh ra rất có thể cũng là cấp A trở lên.

Thứ hai, cả cha và mẹ đều mang gen cấp B hoặc C. Con cái do đột biến gen trong một số trường hợp đặc biệt mà tiến hóa vượt cấp.

Hạ Lạc phớt lờ ánh mắt của mọi người xung quanh, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên, vũ trụ là cân bằng, sẽ không cho phép quá nhiều sự tồn tại nghịch thiên.

“Thưa quý khách, đã đến trạm Tinh Quang, xin chuẩn bị xuống xe. Xuống xe vui lòng cẩn thận, đừng quên đồ đạc cá nhân.”

Loa phát thanh thông báo xe đến trạm, Hạ Lạc đứng dậy đi về phía cửa sau.

Khi đến trạm xe phanh khá mạnh làm những người ngồi không tránh được bị nhào về phía trước. Nhưng Hạ Lạc vẫn đi rất vững vàng.

Cửa hàng tiện lợi Tiểu Tân, một cửa hàng nhỏ trên đường Tinh Quang, là nơi Hạ Lạc làm việc.

Thực ra công nghệ trí tuệ nhân tạo của Liên bang Star đã rất phát triển. Người máy thông minh ở tinh vực B có phạm vi ứng dụng rất rộng, và công nghệ cũng khá hoàn thiện.

Nhiều công việc đều có thể do người máy thực hiện, nên Hạ Lạc không có nhiều lựa chọn nghề nghiệp cho lắm. Dù sao cô cũng không phải người bản địa. Những công việc đòi hỏi kỹ thuật cao, cô không thể đảm nhiệm. Cô cũng chưa từng được học hệ thống ở trường học nào ở đây.

Biển hiệu màu xanh của cửa hàng tiện lợi đã cũ. Hạ Lạc bước vào cửa hàng. Công việc hiện tại cô có thể làm chỉ là thu ngân – một công việc không đòi hỏi nhiều kỹ thuật.

Ngay cả công việc này cũng không dễ kiếm.

Nếu không phải gần đây ông chủ khó khăn về tài chính, không mua nổi người máy thu ngân, thì cô đã không có được công việc này.

Người máy loại nghề nghiệp càng tinh vi thì càng đắt. So với người máy, lương của Hạ Lạc rõ ràng rẻ hơn nhiều, mà cô cũng không đòi hỏi cao.

Thời tận thế, ngay cả tồn tại đã là khó khăn. Cuộc sống bây giờ đã vượt xa mong đợi của cô.



Ở đây, cô không ôm hoài bão to lớn gì, ít nhất trước mắt còn chưa tìm được việc mình muốn làm. Cứ sống qua ngày nào hay ngày đó thôi.

Bước vào cửa hàng chuẩn bị để mở cửa. Đây không phải cửa hàng 24/7, ông chủ thấy tối ít khách, mở cửa cũng tốn điện, nên đóng cửa lúc 22h. Như vậy cũng tiết kiệm được chi phí nhân lực.

Người máy Tiểu Tân đã bắt đầu dọn dẹp. Nó là người máy dọn dẹp kiểu cũ, đã làm việc ở đây từ khi cửa hàng mở cửa.

“Chào buổi sáng, Hạ Lạc.” Một giọng nói máy móc vang lên.

Hạ Lạc đáp: “Chào buổi sáng, Tiểu Tân.”

Mặc đồng phục, đặt bảng quảng cáo sản phẩm mới ra cửa xong Hạ Lạc đứng sau quầy thu ngân để chờ khách.

Hạ Lạc rất kiên nhẫn. Điểm này không phù hợp với vẻ ngoài trẻ trung của cô.

Ông chủ cửa hàng từng ngạc nhiên, không hiểu sao cô có thể đứng cả ngày, ngoài thu tiền ra không làm gì khác. Nhìn theo một góc nào đó thì cô rất tập trung làm việc. Ông chủ không phải lo cô lười biếng.

Lúc Hạ Lạc làm thì không hề làm việc riêng, không như những người trẻ tuổi khác. Họ cứ cầm quang não* luôn tay, ảnh hưởng đến công việc.

(*Quang não: từ hay gặp trong các truyện về tương lai, tinh tế. Nó còn gọi là máy tính Photon, mọi người có thể ra gg search 'máy tính photon' để hiểu rõ hơn. Nó kiểu như điện thoại hiện tại của mình ấy.)

Công nghệ của thời đại tinh tế rất phát triển. Thế giới ảo trên mạng cũng chân thực hơn, trải nghiệm tuyệt vời, giới trẻ thích đắm chìm trong đó.

Nhưng Hạ Lạc thích thế giới thực hơn, dù chỉ là ngồi ngẩn ngơ cũng được. Thời tận thế, cuộc sống bình yên này chính là xa xỉ.

“Ting!” Chuông cửa reo, khách hàng vào cửa.

Hạ Lạc liếc nhìn, khách hàng đầu tiên là một thanh niên tai chó, ăn mặc như nhân viên văn phòng.

Người nọ cầm một túi bánh mì, đi rất nhanh, chắc là ăn sáng trên đường đi làm.

Hạ Lạc đưa tay ra tính túi nhận bánh mì đó. Nhưng khi nhìn thấy cô đối phương lại sững sờ.

Đây là cảnh mà ngày nào cũng phải trình diễn rất nhiều lần. Chỉ cần là khách lần đầu đến cửa hàng, lúc nhìn thấy cô đều có biểu cảm tương tự.



Người mang gen cấp A lại tới cửa hàng tiện lợi làm công việc thu ngân cấp thấp này, thì ngạc nhiên cũng là chuyện bình thường.

Lúc ông chủ thuê cô cũng khó hiểu. Nhưng tiền lương Hạ Lạc quả thực không cao, nên ông chủ không hỏi nhiều.

Ông ta còn nghĩ, có “mặt tiền” như vậy, việc buôn bán của cửa hàng sẽ tốt hơn thì sao?

Đương nhiên trên thực tế đúng là vậy. Vì tò mò về cô mà dân cư xung quanh mua hàng ở đây nhiều hơn trước.

Hạ Lạc đưa tay ra, không thúc giục, chờ anh ta đưa bánh mì.

Thanh niên tai chó cũng phản ứng lại, tai vô thức giật giật, vội đưa bánh mì cho cô.

Quét mã, thu tiền, đưa hóa đơn, Hạ Lạc lặp lại câu nói mà mỗi ngày phải nói rất nhiều lần: “Quý khách đi thong thả, hoan nghênh lần sau ghé qua.”

Một ngày bận rộn nhưng bình yên, lại sắp đến giờ tan làm.

Hạ Lạc cúi xuống dọn dẹp que xiên, dùng để xiên xúc xích, rất phổ biến. Rất nhiều chỗ bán xiên bẩn đều có.

“Ting!” Gần giờ tan làm, lúc này lại có mấy khách hàng đến.

Hạ Lạc không dừng động tác trên tay, đôi mắt đen như mực chỉ nhìn qua ba người đó, rồi tiếp tục công việc.

Ba người cao lớn thô kệch, trên đầu đội mặt nạ hoạt hình.

Tuy không thấy mặt, nhưng vẫn thấy được đặc điểm khác. Một người có bàn tay giống bàn tay gấu chưa tiến hóa hoàn toàn. Một người có đuôi nhỏ dài. Một người có vảy xanh trên da.

Người máy Tiểu Tân đang dọn dẹp kệ hàng. Sắp tới giờ đóng cửa, chương trình của nó thiết lập sẽ thu xếp và quyét dọn cửa hàng vào thời gian này.

Mấy người đó vừa vào đã nhìn quanh một vòng, rồi nhanh chóng đến quầy thu ngân. Đao và dao găm lập tức được rút ra. Tên cầm đầu hùng hổ nói: “Đưa hết tiền ra!”

Hạ Lạc buông que xiên xuống, giơ hai tay lên ý bảo đầu hàng. Nhưng mà, trong mắt cô không hề có gợn sóng.

“Tao bảo mày đưa hết tiền ra!” Đối phương lại không kiên nhẫn mà gào lên, không hề nương tay vì cô không chống cự.

Hạ Lạc lặng lẽ thở dài, sắp tan làm rồi mà. Thật… phiền.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Lão Tinh Tế Vừa Đẹp Vừa Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0