Chương 18
Thâu Bồ Đào Đích Tiểu Hồ Li
2024-08-04 00:14:48
“Đợi đã!” Linh Bảo hô một tiếng.
Lưng của đám người cứng đờ, đứng yên tại chỗ.
Trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ đều cảm thấy thân phận của Linh Bảo không đơn giản, cô vừa nói Sơn thần sẽ tức giận, quả nhiên lập tức có sét đánh nổ tung máy xúc, đương nhiên lúc này bọn họ không dám coi khinh lời cô nói nữa. “Mỹ… Mỹ nữ, cô còn có chuyện gì sao?” Lưu Quốc Lương run rẩy hỏi. "Phá miếu Sơn thần xong thì chạy. Sơn thần dễ bắt nạt như vậy sao?" Linh Bảo chất vấn nói.
Hôm qua cô đúng là quá ngốc, đám người phàm kia phá hư thì phải để chúng trả giá, sao cô có thể để bọn họ chạy thoát được. Hôm nay càng không thể chịu đựng nữa, nếu không cô sẽ phải tự mình tu sửa những gì mà đám người kia gây ra.
Lưu Quốc Lương, người nghiệp chướng nặng nề cũng đang ở trong tâm bão gió lốc, vội nói:“Tôi sẽ tu sửa ngay, tôi sẽ tu sửa ngay!"
Hắn vừa nói vừa chạy đến trước miếu Sơn thần chắp tay hành lễ: "Xin Sơn thần tha lỗi cho con, con sẽ sửa sang miếu của ngài lại ngay, con cũng sẽ mang một con lợn béo tới cúng ngài, xin ngài đừng trừng phạt con nữa."
Linh Bảo nghe được lời này lập tức hài lòng, hôm nay cô thi triển lôi điện cùng với ảo thuật, hơn nữa còn huy động mây đen mù mịt, sấm sét ầm ầm xung quanh, hiệu quả cũng tốt hơn lần trước rất nhiều.
Cô vừa chém một cái, trong thức hải lập tức hiện ra sáu bảy điểm sáng tượng trưng cho tín ngưỡng chi lực, một lượng lớn tín ngưỡng chi lực trong nháy mắt nhập vào thần thể. Rõ ràng, những người này tin vào sự tồn tại của Sơn thần, tín ngưỡng Sơn thần, mà điều này cũng xem như hoàn toàn chứng minh vẫn còn một con đường khác giúp cô thu hoạch được tín ngưỡng chi lực. Cô ngồi lên xe tải của đội thi công lái tới: "Được, bây giờ các ông bắt đầu sửa đi, tôi sẽ ở đây giám sát." Cô vừa dứt lời, mọi người lập tức thấy mây đen trên bầu trời tản đi, khu vực xung quanh miếu thần lập tức khôi phục lại dáng vẻ mặt trời chiếu sáng ban đầu.
Lúc này cũng không còn người nào dám khinh thường nữa, đám người chở xi măng lên, có người gánh nước, người thì tất bật bắt tay vào dọn rác, trát xi măng lên tường, bọn họ còn làm rất nhiệt tình, không thấy dám cẩu thả một khắc nào.
Có người dân dắt trâu đi ngang qua, nhìn thấy tình cảnh như vậy không khỏi khó hiểu hỏi người hàng xóm đang làm cỏ bên cạnh: “Không phải nói sẽ phá bỏ sao? Sao bây giờ còn tu sửa lại vậy?”
Người nông dân đang làm cỏ bị hỏi câu này lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt còn rất hứng thú chia sẻ cho người nọ những gì hắn vừa thấy được: “Ông không biết sao, vừa rồi có một tiếng sấm rất lớn kéo tới đánh nát hết tất cả máy xúc đất của đám người đó! Làm bọn họ sợ tới mức quỳ xuống đất dập đầu quỳ lạy như đảo
tỏi, xem ra là Sơn thần hiển linh thật rồi!
Người chăn trâu thấy đống sắt vụn của máy xúc nằm la liệt ở đó lập tức hốt hoảng: “Máy xúc mà còn bị đánh nát như thế này… Trừ thần lực ra, đúng là không có khả năng khác!
“Đúng vậy, một lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng hai lần, chắc chắn là Sơn thần hiển linh! Xem ra thật đúng như bà nói Ngô Sơn thần Bồ Tát ở thôn chúng ta linh nghiệm thật sự!” Người nông dân làm cỏ cảm thán, người chăn trâu cũng gật đầu tán thành, ánh mắt hai người nhìn về phía miếu Sơn thần bắt đầu tràn ngập kính ngưỡng và sợ hãi.
Lưng của đám người cứng đờ, đứng yên tại chỗ.
Trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ đều cảm thấy thân phận của Linh Bảo không đơn giản, cô vừa nói Sơn thần sẽ tức giận, quả nhiên lập tức có sét đánh nổ tung máy xúc, đương nhiên lúc này bọn họ không dám coi khinh lời cô nói nữa. “Mỹ… Mỹ nữ, cô còn có chuyện gì sao?” Lưu Quốc Lương run rẩy hỏi. "Phá miếu Sơn thần xong thì chạy. Sơn thần dễ bắt nạt như vậy sao?" Linh Bảo chất vấn nói.
Hôm qua cô đúng là quá ngốc, đám người phàm kia phá hư thì phải để chúng trả giá, sao cô có thể để bọn họ chạy thoát được. Hôm nay càng không thể chịu đựng nữa, nếu không cô sẽ phải tự mình tu sửa những gì mà đám người kia gây ra.
Lưu Quốc Lương, người nghiệp chướng nặng nề cũng đang ở trong tâm bão gió lốc, vội nói:“Tôi sẽ tu sửa ngay, tôi sẽ tu sửa ngay!"
Hắn vừa nói vừa chạy đến trước miếu Sơn thần chắp tay hành lễ: "Xin Sơn thần tha lỗi cho con, con sẽ sửa sang miếu của ngài lại ngay, con cũng sẽ mang một con lợn béo tới cúng ngài, xin ngài đừng trừng phạt con nữa."
Linh Bảo nghe được lời này lập tức hài lòng, hôm nay cô thi triển lôi điện cùng với ảo thuật, hơn nữa còn huy động mây đen mù mịt, sấm sét ầm ầm xung quanh, hiệu quả cũng tốt hơn lần trước rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vừa chém một cái, trong thức hải lập tức hiện ra sáu bảy điểm sáng tượng trưng cho tín ngưỡng chi lực, một lượng lớn tín ngưỡng chi lực trong nháy mắt nhập vào thần thể. Rõ ràng, những người này tin vào sự tồn tại của Sơn thần, tín ngưỡng Sơn thần, mà điều này cũng xem như hoàn toàn chứng minh vẫn còn một con đường khác giúp cô thu hoạch được tín ngưỡng chi lực. Cô ngồi lên xe tải của đội thi công lái tới: "Được, bây giờ các ông bắt đầu sửa đi, tôi sẽ ở đây giám sát." Cô vừa dứt lời, mọi người lập tức thấy mây đen trên bầu trời tản đi, khu vực xung quanh miếu thần lập tức khôi phục lại dáng vẻ mặt trời chiếu sáng ban đầu.
Lúc này cũng không còn người nào dám khinh thường nữa, đám người chở xi măng lên, có người gánh nước, người thì tất bật bắt tay vào dọn rác, trát xi măng lên tường, bọn họ còn làm rất nhiệt tình, không thấy dám cẩu thả một khắc nào.
Có người dân dắt trâu đi ngang qua, nhìn thấy tình cảnh như vậy không khỏi khó hiểu hỏi người hàng xóm đang làm cỏ bên cạnh: “Không phải nói sẽ phá bỏ sao? Sao bây giờ còn tu sửa lại vậy?”
Người nông dân đang làm cỏ bị hỏi câu này lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt còn rất hứng thú chia sẻ cho người nọ những gì hắn vừa thấy được: “Ông không biết sao, vừa rồi có một tiếng sấm rất lớn kéo tới đánh nát hết tất cả máy xúc đất của đám người đó! Làm bọn họ sợ tới mức quỳ xuống đất dập đầu quỳ lạy như đảo
tỏi, xem ra là Sơn thần hiển linh thật rồi!
Người chăn trâu thấy đống sắt vụn của máy xúc nằm la liệt ở đó lập tức hốt hoảng: “Máy xúc mà còn bị đánh nát như thế này… Trừ thần lực ra, đúng là không có khả năng khác!
“Đúng vậy, một lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng hai lần, chắc chắn là Sơn thần hiển linh! Xem ra thật đúng như bà nói Ngô Sơn thần Bồ Tát ở thôn chúng ta linh nghiệm thật sự!” Người nông dân làm cỏ cảm thán, người chăn trâu cũng gật đầu tán thành, ánh mắt hai người nhìn về phía miếu Sơn thần bắt đầu tràn ngập kính ngưỡng và sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro