Chương 19
Thâu Bồ Đào Đích Tiểu Hồ Li
2024-08-04 00:14:48
Cùng lúc đó, thức hải Linh Bảo lại tăng thêm hai điểm sáng tín ngưỡng nhỏ bằng hạt đậu, cũng đồng thời đạt được đến một cổ tín ngưỡng chi lực. Cái này làm Linh Bảo cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ sét đánh một lần lại có tác dụng lớn như vậy. Tín ngưỡng chi lực hôm qua với hôm nay thu được cũng chiếm khoảng một phần trăm tổng số thần lực của cô, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ chỉ cần một hai năm nữa là cô có thể tích trữ đầy thần lực. Nghĩ đến dân cư trong thôn cũng phải tới 3 triệu người, Linh Bảo có cảm giác tương lai của mình sẽ thật tươi sáng.
Hơn hai giờ sau, Linh Bảo thành công thu hoạch được một bức tường trát xi măng ngay ngắn chắc chắn, lúc này mới để đội thi công rời đi, cô cũng một mình về nhà.
Nếu tính kỹ, Vương Đống đã phá miếu của cô hai lần, đập nát hai bức tường của cô, nhưng cũng đồng thời gián tiếp giúp cô thu được rất nhiều tín đồ và tín ngưỡng chi lực, nên cũng xem như kiếm được không ít. Thế mà cô lại chờ mong Vương Đống sẽ tìm thêm vài người nữa tới phá miếu mình.
*
Nhưng hiển nhiên, mong chờ của Linh Bảo sẽ không xảy ra.
Bởi vì nhà Vương Đống mới vừa từ trên huyện trở về đã bị Lưu Quốc Lương mang theo đội công nhân của hắn chặn lại.
Người trong thôn muốn về nhà trên cơ bản đều phải đi ngang qua miếu Sơn thần, bởi vì đường lớn cách miếu không xa.
Tay Vương Đống đeo băng gạc, gã và vợ con vừa xuống xe đã thấy Lưu Quốc Lương dẫn theo sáu bảy công nhân xây dựng hùng hổ bao vây mình. “Vương Đống, tôi đang muốn tìm ông đây!” Lưu Quốc Lương hô to. Vương Đống thấy sắc mặt Lưu Quốc Lương âm trầm, ngay cả kiểu tóc hất ngược ra sau mà hắn luôn yêu thích cũng bị thay đổi thành một quả đầu trọc,vốn còn định trêu chọc hắn vài câu, nhưng lại nhạy cảm phát hiện ra sắc mặt của Lưu Quốc Lương rất kỳ lạ.
“Ông chủ Lưu tới sớm vậy, vất vả rồi...” Vương Đống chào hỏi khách sáo, còn vươn cái tay không bị thương ra chuẩn bị bắt tay với Lưu Quốc Lương. Tuy gã có tiếng là ác bá trong thôn, nhưng khi đối mặt với nhà thầu bên ngoài lại không thể không nhường nhịn vài phần.
Lưu Quốc Lương lại không ăn mánh khóe này của gã, hất tay gã ra: "Bớt dở trò đi, Vương Đống, tôi tới đây là để yêu cầu ông đền tiền cho chúng tôi!" “Đền tiền? Đền tiền gì?” Vẻ mặt Vương Đống khó hiểu, Vương Vĩ cũng nhíu mày, rõ ràng là cảm thấy có gì đó không đúng.
"Ông kêu tôi phá miếu Sơn thần, bây giờ Sơn thần nổi giận, máy xúc của chúng tôi bị sét đánh hỏng rồi, nhà các ông phải đền tiền cho chúng tôi!” Bận bịu hơn hai giờ, cuối cùng Lưu Quốc Lương dùng mấy túi cát xi măng vốn chỉ thuận đường mang theo sửa sang lại toàn bộ tường ngoài miếu Sơn thần, sau đó lại chất rác lên xe bọn họ, mới làm cho cô gái thần bí kia vừa lòng. Sau khi tiễn tổ tông sống đi, nguy cơ bị sét đánh cũng biến mất, Lưu Quốc Lương mới có thời gian để ý tới máy xúc đất bị đánh cho linh kiện rơi tán loạn, bắt đầu lòng đau như cắt.
Đây là hàng nhập khẩu hắn mới mua, tổng cộng cũng phải trên ba mươi vạn, còn chưa dùng được hai tháng đã bị sét đánh thành sắt vụn, nhìn sơ qua là biết hỏng hẳn rồi, không sửa được nữa.
Tổn thất lớn như vậy sao hắn có thể gánh chịu một mình, đương nhiên phải tìm kẻ đầu sỏ gây tội.
Hơn hai giờ sau, Linh Bảo thành công thu hoạch được một bức tường trát xi măng ngay ngắn chắc chắn, lúc này mới để đội thi công rời đi, cô cũng một mình về nhà.
Nếu tính kỹ, Vương Đống đã phá miếu của cô hai lần, đập nát hai bức tường của cô, nhưng cũng đồng thời gián tiếp giúp cô thu được rất nhiều tín đồ và tín ngưỡng chi lực, nên cũng xem như kiếm được không ít. Thế mà cô lại chờ mong Vương Đống sẽ tìm thêm vài người nữa tới phá miếu mình.
*
Nhưng hiển nhiên, mong chờ của Linh Bảo sẽ không xảy ra.
Bởi vì nhà Vương Đống mới vừa từ trên huyện trở về đã bị Lưu Quốc Lương mang theo đội công nhân của hắn chặn lại.
Người trong thôn muốn về nhà trên cơ bản đều phải đi ngang qua miếu Sơn thần, bởi vì đường lớn cách miếu không xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay Vương Đống đeo băng gạc, gã và vợ con vừa xuống xe đã thấy Lưu Quốc Lương dẫn theo sáu bảy công nhân xây dựng hùng hổ bao vây mình. “Vương Đống, tôi đang muốn tìm ông đây!” Lưu Quốc Lương hô to. Vương Đống thấy sắc mặt Lưu Quốc Lương âm trầm, ngay cả kiểu tóc hất ngược ra sau mà hắn luôn yêu thích cũng bị thay đổi thành một quả đầu trọc,vốn còn định trêu chọc hắn vài câu, nhưng lại nhạy cảm phát hiện ra sắc mặt của Lưu Quốc Lương rất kỳ lạ.
“Ông chủ Lưu tới sớm vậy, vất vả rồi...” Vương Đống chào hỏi khách sáo, còn vươn cái tay không bị thương ra chuẩn bị bắt tay với Lưu Quốc Lương. Tuy gã có tiếng là ác bá trong thôn, nhưng khi đối mặt với nhà thầu bên ngoài lại không thể không nhường nhịn vài phần.
Lưu Quốc Lương lại không ăn mánh khóe này của gã, hất tay gã ra: "Bớt dở trò đi, Vương Đống, tôi tới đây là để yêu cầu ông đền tiền cho chúng tôi!" “Đền tiền? Đền tiền gì?” Vẻ mặt Vương Đống khó hiểu, Vương Vĩ cũng nhíu mày, rõ ràng là cảm thấy có gì đó không đúng.
"Ông kêu tôi phá miếu Sơn thần, bây giờ Sơn thần nổi giận, máy xúc của chúng tôi bị sét đánh hỏng rồi, nhà các ông phải đền tiền cho chúng tôi!” Bận bịu hơn hai giờ, cuối cùng Lưu Quốc Lương dùng mấy túi cát xi măng vốn chỉ thuận đường mang theo sửa sang lại toàn bộ tường ngoài miếu Sơn thần, sau đó lại chất rác lên xe bọn họ, mới làm cho cô gái thần bí kia vừa lòng. Sau khi tiễn tổ tông sống đi, nguy cơ bị sét đánh cũng biến mất, Lưu Quốc Lương mới có thời gian để ý tới máy xúc đất bị đánh cho linh kiện rơi tán loạn, bắt đầu lòng đau như cắt.
Đây là hàng nhập khẩu hắn mới mua, tổng cộng cũng phải trên ba mươi vạn, còn chưa dùng được hai tháng đã bị sét đánh thành sắt vụn, nhìn sơ qua là biết hỏng hẳn rồi, không sửa được nữa.
Tổn thất lớn như vậy sao hắn có thể gánh chịu một mình, đương nhiên phải tìm kẻ đầu sỏ gây tội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro