Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Làm Thiên Kim Nhà Hào Môn
Chương 17
Tiểu Thổ Âu
2024-08-18 10:12:24
Viện trưởng Vương gọi mọi người ngồi xuống, sau đó ra hiệu cho bác sĩ Chu giải thích.
Bác sĩ Chu cầm báo báo kiểm tra của Tô Lập ra, nói: “Anh Tô, chỗ chúng tôi có một tin tức tốt, kết quả kiểm tra biểu thị mọi thứ của cậu Tô Lập đều bình thường.”
Thấy mọi người đều sững sờ, không hiểu ý trong đó, bác sĩ Chu tiếp tục nói, chẳng qua trong giọng nói mang theo sự nghi hoặc.
“Trước đây chúng tôi chuẩn đoán ra Tô Lập mắc chứng ure máu giai đoạn giữa – cuối, nhưng hôm nay kết quả hiển thị, bệnh của Tô Lập đã khỏi hẳn rồi, không có chứng ure máu!”
Tô Lập giật mình, lúc phản ứng lại thì lập tức hỏi tiếp: “Ý của bác sĩ là trước đây đã chuẩn đoán sai?”
Viện trưởng Vương xua tay, thay bác sĩ Chu trả lời: “Không, vừa rồi phản ứng đầu tiên của bác sĩ Chu cũng là chuẩn đoán sai, vì vậy tới tìm tôi.
Nhưng chúng tôi lật xem báo báo khám bệnh và kiểm tra của cậu Tô, khẳng định rằng trước đó cậu Tô có mắc chứng ure máu.
Nhưng lần này kiểm tra xong lại hoàn toàn không có vấn đề gì, đối với việc này chúng tôi cũng rất nghi ngờ.
Theo lý mà nói, chữa trị chứng ure máu chỉ có hai phương án: Một loại là chữa trị theo kiểu lọc máu truyền thống, nhưng trị ngọn không trị gốc, hai là phẫu thuật thay thận, chẳng qua là sẽ có nguy hiểm, Nhưng mà, bây giờ…”
Vừa nói, viện trưởng Vương cũng hoang mang mà nhìn Tô Lập.
Bác sĩ Chu nghĩ một lát, đề nghị: “Anh Tô, cậu Tô, chứng ure máu là do các loại nguyên nhân dẫn tới thận bị tổn thương, vì vậy không thể điều chuyển các loại phế phẩm và lượng nước dư thừa trong thân thể, có thể dẫn tới nhiều loại biến chứng.
Trước đó cậu Tô đã có huyết áp cao, nhưng lần này đo huyết áp, phát hiện huyết áp rất bình thường.
Bây giờ tình huống sức khỏe của cậu Tô và người bình thường không có gì khác biệt, thậm chí còn khỏe mạnh hơn so với sức khỏe của vài người trẻ tuổi.”
Bốn người mừng tới rơi nước mắt, bất luận bây giờ là do nguyên nhân gì, chỉ cần không bị bệnh, thân thể khỏe mạnh, đây đã là tin tức tốt nhất.
Tô Tô vui vẻ chạy tới bên cạnh Lan Tâm, kéo tay cô nói: “Em gái, em nghe thấy không? Anh hai không sao, anh hai không sao, tốt quá! Lan Tâm em giỏi quá, vừa rồi em vẫn luôn nói là tin tức tốt, chúng ta không tin, không ngờ tới chuyện này lại là thật! Sao em biết được vậy! Chị vui lắm!”
Nói tới cuối cùng, Tô Tô cũng có hơi nói năng lộn xộn.
Lan Tâm không nói lời nào, chỉ mỉm cười lại, nhưng trong lòng lại nghĩ: Tốn nhiều linh lực của tôi như vậy, nếu như còn không khoẻ vậy thì tôi quá kém rồi!
Đương nhiên, đây cũng không phải là Lan Tâm có thể trị được bách bệnh, phải biết rằng Tô Lập không phải tự nhiên mà mắc bệnh, mà là bị tà thuật làm hại, tà khí tụ tập, hình thành triệu chứng mắc bệnh, bản thân Tô Lập không hề mắc bệnh, vì vậy chỉ cần trừ bỏ tà khí, bệnh tật không phải bình thường này tự nhiên cũng sẽ biến mất.
Cuối cùng, bác sĩ Chu tỏ ý, tình huống bệnh tật của Tô Lập đặc biệt, hy vọng một tháng sau anh lại tới kiểm tra lại, bởi vì không xác định được nó còn có quay lại hay không.
Mấy người gật đầu đồng ý, sau đó vui vẻ vây quanh Tô Lập đi ra khỏi bệnh viện. Chỉ cảm thấy trời càng xanh, không khí càng trong lành.
Ba Tô vung tay, tỏ ý hôm nay là ngày tốt, song hỉ lâm môn, phải tới nhà hàng tư nhà họ Trần ăn uống chúc mừng.
Tô Tô kéo tay Lan Tâm, giải thích với cô: “Nhà hàng tư của nhà họ Trần là nhà hàng mỹ thực nổi tiếng của Đế Đô, nghe nói tổ tiên từng làm ở ngự thiện phòng, rất khó hẹn trước, mỗi lần đều phải hẹn trước một tuần, lần này ba đã hẹn trước rồi, nhưng cũng chỉ hẹn ngày hôm nay, vốn là để chào đón em, đúng lúc anh hai cũng hết bệnh, thật sự là vui càng thêm vui!”
Bữa cơm này mọi người đều ăn rất hài lòng, ba Tô còn uống hai chén.
Bác sĩ Chu cầm báo báo kiểm tra của Tô Lập ra, nói: “Anh Tô, chỗ chúng tôi có một tin tức tốt, kết quả kiểm tra biểu thị mọi thứ của cậu Tô Lập đều bình thường.”
Thấy mọi người đều sững sờ, không hiểu ý trong đó, bác sĩ Chu tiếp tục nói, chẳng qua trong giọng nói mang theo sự nghi hoặc.
“Trước đây chúng tôi chuẩn đoán ra Tô Lập mắc chứng ure máu giai đoạn giữa – cuối, nhưng hôm nay kết quả hiển thị, bệnh của Tô Lập đã khỏi hẳn rồi, không có chứng ure máu!”
Tô Lập giật mình, lúc phản ứng lại thì lập tức hỏi tiếp: “Ý của bác sĩ là trước đây đã chuẩn đoán sai?”
Viện trưởng Vương xua tay, thay bác sĩ Chu trả lời: “Không, vừa rồi phản ứng đầu tiên của bác sĩ Chu cũng là chuẩn đoán sai, vì vậy tới tìm tôi.
Nhưng chúng tôi lật xem báo báo khám bệnh và kiểm tra của cậu Tô, khẳng định rằng trước đó cậu Tô có mắc chứng ure máu.
Nhưng lần này kiểm tra xong lại hoàn toàn không có vấn đề gì, đối với việc này chúng tôi cũng rất nghi ngờ.
Theo lý mà nói, chữa trị chứng ure máu chỉ có hai phương án: Một loại là chữa trị theo kiểu lọc máu truyền thống, nhưng trị ngọn không trị gốc, hai là phẫu thuật thay thận, chẳng qua là sẽ có nguy hiểm, Nhưng mà, bây giờ…”
Vừa nói, viện trưởng Vương cũng hoang mang mà nhìn Tô Lập.
Bác sĩ Chu nghĩ một lát, đề nghị: “Anh Tô, cậu Tô, chứng ure máu là do các loại nguyên nhân dẫn tới thận bị tổn thương, vì vậy không thể điều chuyển các loại phế phẩm và lượng nước dư thừa trong thân thể, có thể dẫn tới nhiều loại biến chứng.
Trước đó cậu Tô đã có huyết áp cao, nhưng lần này đo huyết áp, phát hiện huyết áp rất bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ tình huống sức khỏe của cậu Tô và người bình thường không có gì khác biệt, thậm chí còn khỏe mạnh hơn so với sức khỏe của vài người trẻ tuổi.”
Bốn người mừng tới rơi nước mắt, bất luận bây giờ là do nguyên nhân gì, chỉ cần không bị bệnh, thân thể khỏe mạnh, đây đã là tin tức tốt nhất.
Tô Tô vui vẻ chạy tới bên cạnh Lan Tâm, kéo tay cô nói: “Em gái, em nghe thấy không? Anh hai không sao, anh hai không sao, tốt quá! Lan Tâm em giỏi quá, vừa rồi em vẫn luôn nói là tin tức tốt, chúng ta không tin, không ngờ tới chuyện này lại là thật! Sao em biết được vậy! Chị vui lắm!”
Nói tới cuối cùng, Tô Tô cũng có hơi nói năng lộn xộn.
Lan Tâm không nói lời nào, chỉ mỉm cười lại, nhưng trong lòng lại nghĩ: Tốn nhiều linh lực của tôi như vậy, nếu như còn không khoẻ vậy thì tôi quá kém rồi!
Đương nhiên, đây cũng không phải là Lan Tâm có thể trị được bách bệnh, phải biết rằng Tô Lập không phải tự nhiên mà mắc bệnh, mà là bị tà thuật làm hại, tà khí tụ tập, hình thành triệu chứng mắc bệnh, bản thân Tô Lập không hề mắc bệnh, vì vậy chỉ cần trừ bỏ tà khí, bệnh tật không phải bình thường này tự nhiên cũng sẽ biến mất.
Cuối cùng, bác sĩ Chu tỏ ý, tình huống bệnh tật của Tô Lập đặc biệt, hy vọng một tháng sau anh lại tới kiểm tra lại, bởi vì không xác định được nó còn có quay lại hay không.
Mấy người gật đầu đồng ý, sau đó vui vẻ vây quanh Tô Lập đi ra khỏi bệnh viện. Chỉ cảm thấy trời càng xanh, không khí càng trong lành.
Ba Tô vung tay, tỏ ý hôm nay là ngày tốt, song hỉ lâm môn, phải tới nhà hàng tư nhà họ Trần ăn uống chúc mừng.
Tô Tô kéo tay Lan Tâm, giải thích với cô: “Nhà hàng tư của nhà họ Trần là nhà hàng mỹ thực nổi tiếng của Đế Đô, nghe nói tổ tiên từng làm ở ngự thiện phòng, rất khó hẹn trước, mỗi lần đều phải hẹn trước một tuần, lần này ba đã hẹn trước rồi, nhưng cũng chỉ hẹn ngày hôm nay, vốn là để chào đón em, đúng lúc anh hai cũng hết bệnh, thật sự là vui càng thêm vui!”
Bữa cơm này mọi người đều ăn rất hài lòng, ba Tô còn uống hai chén.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro