Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 1
Hồng Đường Cao
2025-03-03 06:57:38
Dưới ánh chiều tàn lúc 4 giờ, giờ mà không phải ai cũng nghĩ tới chuyện ăn uống, quán ăn nhỏ giữa khu công trình ngổn ngang đột nhiên trở thành điểm sáng lạ lùng. Dẫu chẳng bụi mù đến mức che cả trời, nhưng không khí xung quanh cũng đủ khiến người ta phải ngần ngại. Ấy vậy mà, tay nghề của chủ quán lại thuộc hàng “ông tổ nấu ăn giang hồ,” đủ kéo khách ngồi kín ghế nhựa.Trợ lý Nghiêm cắm mặt ăn lấy ăn để, đến lúc no căng bụng mới ngẩng đầu, chạm ngay ánh mắt sắc bén của ông chủ nhà mình – Đàm Từ.Đàm tổng là ai? Là người đi đến đâu cũng sang chảnh ngời ngời, vậy mà giờ lại ngồi giữa nơi này, chẳng hợp cảnh chút nào. Điều làm trợ lý Nghiêm ngạc nhiên hơn chính là Đàm tổng từ nãy giờ chỉ chăm chăm nhìn về phía bên trái, mắt nhíu lại như thể gặp phải thứ gì kỳ quặc lắm.Trợ lý Nghiêm cố nén tò mò, nhưng rồi không nhịn được, đành quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt của ông chủ.Bên đó có một cô gái trẻ ngồi bệt bên vỉa hè, mặc một bộ cổ trang đầy khác người. Bên chân cô là một tấm bìa cứng. Trợ lý Nghiêm nhíu mày, thoạt nhìn đúng là bìa này vừa được “vớt” từ thùng rác ra, nhưng nội dung trên đó thì…Thần cơ diệu toánTính nhân duyên, tính vận khí, tính tài vậnCái gì cũng tính, nhưng mỗi quẻ rất đắt!Trợ lý Nghiêm không nhịn được mà khẽ bật cười.Lúc đó, một cơn gió thổi qua, tấm bìa đổ xuống đất, để lộ mặt sau cũng có chữ, cũng ba dòng:Hoa Đà tái thếChuyên trị các chứng bệnh nan yCũng rất đắt!Cô gái có gương mặt thanh tú, không trang điểm nhưng đẹp đến mức khiến trợ lý Nghiêm, người đã gặp vô số mỹ nhân, cũng phải thầm khen ngợi trong lòng.Đây chắc chắn là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp, không gì sánh nổi!Cô gái dường như nhận thấy hai người đàn ông đang nhìn mình, ngước mắt lên liếc họ một cái. ……….Vu Âm ngồi chống cằm, đôi mắt u ám, như thể cả thế giới này mắc nợ cô một bữa ăn ngon. Trợ lý Nghiêm không nhịn được, bật cười thành tiếng:
“Ha ha ha! Đàm tổng, cô gái này bị làm sao thế nhỉ? Nhìn mà buồn cười c.h.ế.t mất!”Tai của Vu Âm rất tốt, thậm chí nhạy hơn cả người bình thường. Dĩ nhiên, cô nghe rõ từng chữ. Ngẩng đầu, cô nhặt tờ giấy rơi dưới đất, ánh mắt lóe lên một tia khó lường rồi bước thẳng đến chỗ họ.Trợ lý Nghiêm vốn đang cười hả hê, thấy Vu Âm đến gần thì cười cứng đờ, thầm nghĩ: Chết rồi, cô ta đến tính sổ!Anh ta cuống quýt đứng dậy, chắn trước Đàm tổng như chiến sĩ bảo vệ thành trì:
“Có đánh thì đánh tôi! Nhưng đừng động vào Đàm tổng!”Vu Âm bị hành động của anh ta làm cho ngạc nhiên, trừng mắt hỏi:
“Anh muốn đánh tôi à?”Trợ lý Nghiêm như bị sét đánh ngang tai:
“Hả? Cô định đánh tôi mà?”“Anh nói linh tinh cái gì vậy?!” Vu Âm nhìn chằm chằm hai nắm đ.ấ.m đang siết chặt của anh ta, càng thêm bối rối: “Anh giơ tay làm gì? Tưởng tôi sợ chắc?”Trợ lý Nghiêm đưa mắt nhìn Đàm tổng cầu cứu. Đàm Từ, từ nãy đến giờ vẫn ung dung như đang xem hài kịch, khẽ nhếch mày, ra hiệu:
“Ngồi xuống đi, đừng làm quá.”Trợ lý Nghiêm nghe lệnh, nuốt nước bọt, rón rén ngồi xuống, vẫn không quên liếc Vu Âm với ánh mắt cảnh giác. Ai mà biết cô gái này có nổi điên nữa không chứ?Đàm Từ thản nhiên quay sang Vu Âm, giọng nhàn nhạt:
“Cô muốn gì?”Vu Âm từ từ buông tay, thả ống tay áo mà cô đang siết chặt xuống, khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự nhiên:
“Anh à, muốn xem bói không? Hôm nay tôi khai trương, quẻ đầu tiên đặc biệt ưu đãi, không cần 9999, cũng chẳng cần 999, chỉ cần mời tôi một bữa cơm là được.”Nói xong, cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm ngay người đàn ông ngồi trên xe lăn đối diện. Người đàn ông này có khí chất đặc biệt, kiểu người dù ngồi ở đâu cũng khiến người khác phải chú ý. Bộ vest được may đo cẩn thận tôn lên dáng vẻ nghiêm túc, mái tóc ngắn gọn gàng, từng cử chỉ toát lên sự sạch sẽ và chỉnh chu.Dù đang ngồi trên xe lăn, không thể đứng lên như người bình thường, nhưng phong thái của anh lại không hề kém cạnh. Khuôn mặt anh tuấn đến mức khiến người khác không dời mắt được, đôi mắt phượng sắc sảo như nhìn thấu mọi thứ, nhưng trong đáy mắt lại mang theo một sự u ám khó diễn tả.Chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng. Nhưng kỳ lạ là ánh mắt ấy khi nhìn cô lại không có sự sắc lạnh thường thấy, mà như đang hồi tưởng điều gì đó xa xăm.Vu Âm không nghĩ nhiều, cô thu lại ánh mắt, trầm ngâm một lát, rồi quyết định… “bán thảm” một chút. Cô giơ ba ngón tay lên, vẻ mặt nghiêm túc:
“Tôi mới đến đây, đã ba ngày rồi chưa ăn cơm.”Trợ lý Nghiêm đứng cạnh nghe vậy thì tròn mắt, không giấu nổi sự ngạc nhiên. Anh ta buột miệng hỏi, giọng đầy hoài nghi:
“Cô nghèo đến mức tiền ăn cơm cũng không có à?”“Có chứ!” Vu Âm buông tay, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ. “Tôi nhặt rác cả buổi kiếm được mười đồng. Thấy đầu cầu có người bày quầy bói toán kiếm tiền, tôi liền nghĩ mình cũng làm được, thế là bày quầy luôn.”Nghe đến đây, trợ lý Nghiêm không biết nên khóc hay cười, còn Đàm Từ thì chỉ lặng lẽ quan sát, không nói lời nào.
“Ha ha ha! Đàm tổng, cô gái này bị làm sao thế nhỉ? Nhìn mà buồn cười c.h.ế.t mất!”Tai của Vu Âm rất tốt, thậm chí nhạy hơn cả người bình thường. Dĩ nhiên, cô nghe rõ từng chữ. Ngẩng đầu, cô nhặt tờ giấy rơi dưới đất, ánh mắt lóe lên một tia khó lường rồi bước thẳng đến chỗ họ.Trợ lý Nghiêm vốn đang cười hả hê, thấy Vu Âm đến gần thì cười cứng đờ, thầm nghĩ: Chết rồi, cô ta đến tính sổ!Anh ta cuống quýt đứng dậy, chắn trước Đàm tổng như chiến sĩ bảo vệ thành trì:
“Có đánh thì đánh tôi! Nhưng đừng động vào Đàm tổng!”Vu Âm bị hành động của anh ta làm cho ngạc nhiên, trừng mắt hỏi:
“Anh muốn đánh tôi à?”Trợ lý Nghiêm như bị sét đánh ngang tai:
“Hả? Cô định đánh tôi mà?”“Anh nói linh tinh cái gì vậy?!” Vu Âm nhìn chằm chằm hai nắm đ.ấ.m đang siết chặt của anh ta, càng thêm bối rối: “Anh giơ tay làm gì? Tưởng tôi sợ chắc?”Trợ lý Nghiêm đưa mắt nhìn Đàm tổng cầu cứu. Đàm Từ, từ nãy đến giờ vẫn ung dung như đang xem hài kịch, khẽ nhếch mày, ra hiệu:
“Ngồi xuống đi, đừng làm quá.”Trợ lý Nghiêm nghe lệnh, nuốt nước bọt, rón rén ngồi xuống, vẫn không quên liếc Vu Âm với ánh mắt cảnh giác. Ai mà biết cô gái này có nổi điên nữa không chứ?Đàm Từ thản nhiên quay sang Vu Âm, giọng nhàn nhạt:
“Cô muốn gì?”Vu Âm từ từ buông tay, thả ống tay áo mà cô đang siết chặt xuống, khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự nhiên:
“Anh à, muốn xem bói không? Hôm nay tôi khai trương, quẻ đầu tiên đặc biệt ưu đãi, không cần 9999, cũng chẳng cần 999, chỉ cần mời tôi một bữa cơm là được.”Nói xong, cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm ngay người đàn ông ngồi trên xe lăn đối diện. Người đàn ông này có khí chất đặc biệt, kiểu người dù ngồi ở đâu cũng khiến người khác phải chú ý. Bộ vest được may đo cẩn thận tôn lên dáng vẻ nghiêm túc, mái tóc ngắn gọn gàng, từng cử chỉ toát lên sự sạch sẽ và chỉnh chu.Dù đang ngồi trên xe lăn, không thể đứng lên như người bình thường, nhưng phong thái của anh lại không hề kém cạnh. Khuôn mặt anh tuấn đến mức khiến người khác không dời mắt được, đôi mắt phượng sắc sảo như nhìn thấu mọi thứ, nhưng trong đáy mắt lại mang theo một sự u ám khó diễn tả.Chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng. Nhưng kỳ lạ là ánh mắt ấy khi nhìn cô lại không có sự sắc lạnh thường thấy, mà như đang hồi tưởng điều gì đó xa xăm.Vu Âm không nghĩ nhiều, cô thu lại ánh mắt, trầm ngâm một lát, rồi quyết định… “bán thảm” một chút. Cô giơ ba ngón tay lên, vẻ mặt nghiêm túc:
“Tôi mới đến đây, đã ba ngày rồi chưa ăn cơm.”Trợ lý Nghiêm đứng cạnh nghe vậy thì tròn mắt, không giấu nổi sự ngạc nhiên. Anh ta buột miệng hỏi, giọng đầy hoài nghi:
“Cô nghèo đến mức tiền ăn cơm cũng không có à?”“Có chứ!” Vu Âm buông tay, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ. “Tôi nhặt rác cả buổi kiếm được mười đồng. Thấy đầu cầu có người bày quầy bói toán kiếm tiền, tôi liền nghĩ mình cũng làm được, thế là bày quầy luôn.”Nghe đến đây, trợ lý Nghiêm không biết nên khóc hay cười, còn Đàm Từ thì chỉ lặng lẽ quan sát, không nói lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro