Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Chương 281

Hồng Đường Cao

2025-03-03 06:57:38

Giống như ngày ông rời nhà năm xưa, bà cụ v.uốt ve khuôn mặt ông, đôi tay run rẩy siết chặt như muốn giữ ông lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói lời chia tay.“Mẹ sấp nhỏ à, anh phải đi rồi. Em lại đưa tiễn anh một lần nữa đi,” ông nói, giọng trầm ấm như năm nào.Bà nghẹn ngào gật đầu, nước mắt lăn dài. Ông dặn dò từng lời:
“Anh đi trước, em đừng vội. Hãy chăm sóc tốt cho nhà cửa, vườn tược, và các cháu. Anh sẽ đợi em ở dưới đó. Từ từ hãy đến nhé.”Bà nhìn ông, vừa khóc vừa cười, nhắc lại câu nói cũ:
“Anh cứ yên tâm đi. Có em ở nhà, em sẽ chăm sóc gia đình thật tốt. Em sẽ lo cho các con của chúng ta.”Lời chia tay lần này không còn câu “Em và các con ở nhà chờ anh về” như năm xưa, mà thay vào đó là:
“Em sẽ đi tìm anh.”Ông mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
“Được, anh sẽ đợi em.”Lời tạm biệt này như quay ngược thời gian về những năm tháng ấy. Ngày ông mặc bộ đồ lam, đứng ở ngã ba đường chia tay bà, bà cũng từng căn dặn ông phải cẩn thận, chỉ mong ông bình an trở về.Hình bóng ông dần khuất xa, chiếc ô lam ông mang theo bay lơ lửng trên không trung, chỉ còn bà đứng đó, nước mắt đầm đìa. Bà v.uốt ve khuôn mặt ông lần cuối, dù ông đã không còn ở đây.Một người trong đoàn nói khẽ với bà:
“Bà à, gọi điện cho con cháu về đi. Chúng ta sẽ lập mộ cho ông cụ, đặt vào đó bộ quần áo của ông và bức thư chưa gửi kia. Như vậy, ông ấy sẽ có nơi để về.”Bà lau nước mắt, khẽ đáp: “Ừ.”Người đó tiếp lời:
“Vậy để phiên đại sư đi cùng bà tìm một mảnh đất phong thủy tốt nhé.”Lòng bà chợt sáng sủa hẳn lên. Bà đã tìm thấy câu trả lời cho 76 năm chờ đợi. Có tiếc nuối, nhưng không quá đau buồn. Bà nghĩ thầm: Không sao cả, lần này sẽ không phải chờ thêm 70 năm nữa.Cả đoàn cùng bà đi một vòng quanh khu đất trong núi. Bà và ông đã hứa sẽ chôn chung, nên họ chọn một mảnh đất đẹp cho cả hai, lại chọn thêm một chỗ để lập mộ ông tạm thời, nơi sẽ đặt những đồ vật kỷ niệm. Hẹn ngày sau, bà sẽ cùng ông đoàn tụ nơi đó.Trên đường đi, Nghê Khê lôi kéo bà cụ, thao thao bất tuyệt:
“Bà à, trên đời này chỉ có bà là bạn của tôi. Tôi nghe nói ngồi tù khổ lắm, tôi sợ bị bắt nạt. Bà nhớ đến thăm tôi nhé.”Vu Âm cuối cùng không chịu nổi, túm hắn, nhét thẳng vào xe. Bà cụ cười khẽ, nhìn theo đoàn người từ biệt rồi rời đi.Nghê Khê lên xe vẫn không ngừng lải nhải. Đi được nửa đường, Vu Âm nhẫn nhịn mãi rồi thuận tay làm hắn bất tỉnh, sau đó đưa về Đặc Sự Cục và ném thẳng vào nhà tù.Từ Khiết và Quách Á cũng bị áp giải về để loại bỏ cổ trùng. Lữ Văn Quân sau đó thông báo cho cảnh sát đến tiếp nhận hai kẻ này. Cả hai đã vi phạm pháp luật, nay lại mưu hại Vu Âm, nên sẽ phải nhận án tù dài hạn.Về phần Nghê Khê, vì là người trong giới Huyền Môn, hắn được giao cho Đặc Sự Cục quản lý. Dù ngang ngược nhưng chưa phạm tội g.i.ế.c người, Lữ Văn Quân đề nghị cho hắn cơ hội chuộc tội, làm việc để giảm án.Nghê Khê bị giam bên cạnh Cầu Minh, một “người” kỳ lạ khác. Vu Âm đi kiểm tra tình hình của hắn, thấy Cầu Minh vẫn cố giữ hình dạng con người nhưng không được, có lúc hắn nằm trong bồn tắm xem phim, dáng vẻ đầy chật vật.Cầu Minh đang nằm dài trong bồn tắm ở nhà tù, vừa xem một bộ phim Mary Sue ngược tâm nào đó, vừa khóc thút thít. Khi nghe tiếng bước chân từ bên ngoài vọng lại, hắn vội vàng nhặt một cái túi nilon trên sàn rồi trùm lên cằm, cố giữ chút tự trọng cuối cùng.Vu Âm nhìn cảnh đó, khẽ nhếch mép, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực. Cô ném cho hắn một lọ thuốc nhỏ:
“Viên thuốc này giúp ổn định tu vi của anh tạm thời. Vài ngày nữa, tôi sẽ tìm cho con anh một người mẹ.”Cầu Minh nhanh chóng dùng đuôi đón lấy cái lọ, chẳng hỏi thêm gì, nuốt ngay viên thuốc.Hắn lẩm bẩm: “Chị chẳng cần phải lừa tôi đâu, tôi là tù nhân rồi. Chị muốn g.i.ế.c thì cứ giết, cần gì phải bày trò.”Vừa nuốt xong, một luồng khí ấm áp lan tỏa khắp cơ thể hắn. Cầu Minh tấm tắc: “Thuốc này tốt thật!” Rồi hắn chần chừ hỏi thêm:
“Có thể tìm một người mẹ đẹp chút được không?”Vu Âm trừng mắt, khinh thường đáp:
“Có là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh! Sao nào, người xấu thì con anh cũng xấu xí đến mức c.h.ế.t được à?”Nói xong, cô quay đầu bỏ đi, chẳng thèm cho hắn cơ hội cãi lại.Khi Vu Âm trở về biệt thự, đầu bếp đã mang đến một khay pudding với đủ loại hương vị và màu sắc. Cô chọn một chiếc pudding xoài, vừa ăn vừa kể cho Đàm Từ nghe về bữa trưa với bà cụ.“Nếu em thích, sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến thăm bà ấy,” Đàm Từ cười nói. “Lần sau chúng ta mang theo ít trái cây mà bà thích.”Vu Âm thở dài, đặt chiếc muỗng xuống. “Bà ấy già lắm rồi, tuy thân thể vẫn khỏe nhưng dương thọ đã sắp hết.”Cô ngẫm nghĩ, giải thích thêm:
“Hồn của ông cụ đã rất yếu, nếu không xuống núi kịp thời sẽ tan biến. Lúc đó, bà sẽ không thể gặp lại ông ấy nữa. Đó mới là sự chia ly thực sự.”Vu Âm khẽ nói tiếp, như đang tự nhắc mình:
“Vì vậy, em mới để họ gặp nhau lần cuối. Ông ấy hiểu rõ di nguyện của mình, sẽ đi đến nơi khác khi hồn tan. Đến địa ngục, ông ấy có thể từ từ hồi phục.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Số ký tự: 0