Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chửi bới cũng là một loại động lực để người khác bước tới phía trước...
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Tham gia những bữa tiệc như thế này không thể không uống rượu, mặc dù mỗi lần chạm cốc với mọi người Qúy Ức cũng chỉ nhấp một ngụm để tượng trưng nhưng trong phòng bao tổng cộng cũng phải mười mấy người, dồn lại thì cô uống cũng tính là nhiều. Cho nên sau khi Thiên Ca rời đi không bao lâu thì Qúy Ức liền đi toilet.
Từ toilet đi ra, Qúy Ức tiến đến chỗ bồn rửa mở vòi nước để rửa tay, sau khi rửa xong, đang chuẩn bị lấy khắn giấy để lau tay thì lại nghe được ai đó ở đằng sau gọi tên cô: “Tiểu Ức?”
Qúy Ức quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang từ toilet nam đi đến.
Quý Ức không phải gặp qua ai một lần cũng đều nhớ được, nhưng cô lại nhận biết được người đàn ông này, ông ta là người trong bữa tiệc, là nhà đầu tư lớn nhất của “Tam thiên si”, cô không nhớ rõ tên nhưng lại biết họ của ông ta, Qúy Ức mỉm cười lễ phép: “Lâm tổng”.
Lâm Chính Ích không có nói chuyện mà đứng im nhìn Qúy Ức đang đứng ở bồn rửa tay.
Quý Ức cầm khăn giấy lau sơ sơ tay rồi ném vào thùng rác. Lâm Chính Ích cũng đi đến chỗ khăn giấy rồi lấy một ít để lau tay, ông ta vừa lau tay vừa quay đầu nhìn về phía Qúy Ức. Đại khái Lâm Chính Ích giống như là nhớ tới cái gì, liền mở miệng nói: “Không nhìn thấy cô thì tôi cũng suýt nữa quên mất, thấy cô tôi mới nhớ. Tiểu Ức, hiện tại cô có thời gian không? Tôi với cô tìm chỗ nào đó tán gẫu một chút về kịch bản của “Tam thiên si” đi.”
Qúy Ức lúc lau tay xong định sẽ nói lời từ biệt với Lâm tổng, nhưng khi nghe Lâm Chính Ích nói như vậy, lời vừa đến miệng liền thu hồi lại rồi gật đầu, cười nhạt nói: “Được”.
Lâm Chính Ích chỉ chỉ bên ngoài toilet, một bên ý bảo Qúy Ức đi ra ngoài với hắn, một bên lại nghiêm trang mở miệng giới thiệu cho Qúy Ức biết vốn mà hắn đầu tư cho “Tam thiên si” lớn đến mức nào.
Ngày đó khi xem tin tức ở trên mạng, những chuyện này Qúy Ức cũng có biết chút ít nhưng xuất phát từ sự lễ phép cùng tôn trọng mà Qúy Ức không có đánh gãy lời của Lâm tổng. Cô mỉm cười chăm chú lắng nghe, lâu lâu còn phối hợp phụ họa thêm mấy câu.
Đi được một đoạn thì hai người gặp người phục vụ đang đi từ phía đối diện tới, Lâm Chính Ích đang thao thao bất tuyệt liền ngừng lại, người phục vụ vừa đi đến trước mặt hai người ông ta liền hỏi: “Có còn bàn nào trống hay không?”.
“Lâm tiên sinh, ngài chờ một chút”. Lâm Chính Ích là khách quen của khách sạn Bắc Kinh nên phục vụ ở đây ai cũng đều biết ông ta, sau khi người phục vụ cung kính trả lời xong liền cầm bộ đàm nhỏ giọng hỏi xem bàn ăn trước sân khấu có còn chỗ hay không.
Lâm Chính Ích thừa dịp người phục vụ đang liên lạc liền quay đầu nhìn Qúy Ức mở miệng: “Bàn ăn trước sân khấu quá ồn ào không tiện để nói chuyện, hay là chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh một chút, tán gẫu xong lại trở về?”.
Lâm Chính Ích nãy giờ nói câu nào cũng đều liên quan đến “Tam thiên si” cho nên Qúy Ức thật sự cho rằng ông ta là đang muốn “Tam thiên si” đạt được hiệu quả tốt nhất. Thân là nữ phụ số 2, Qúy Ức không có lý do gì mà không phối hợp với ông ta cho nên cô liền đáp ứng.
Người phục vụ thu hồi bộ đàm, mặt mỉm cười hướng về phía trước làm một tư thế mời: “Lâm tiên sinh, mời đi bên này”.
Lâm Chính Ích nói lại với người phục vụ, ông ta đặt một phòng bao giống như y phòng tổ chức liên hoan tối nay.
Bởi vì chỉ có hai người nên Lâm Chính Ích không gọi món ăn, hai người cũng không ngồi vào bàn mà đi đến khu nghỉ ngơi, ngồi xuống ghế sô pha.
Beta: Stuki^^
Tham gia những bữa tiệc như thế này không thể không uống rượu, mặc dù mỗi lần chạm cốc với mọi người Qúy Ức cũng chỉ nhấp một ngụm để tượng trưng nhưng trong phòng bao tổng cộng cũng phải mười mấy người, dồn lại thì cô uống cũng tính là nhiều. Cho nên sau khi Thiên Ca rời đi không bao lâu thì Qúy Ức liền đi toilet.
Từ toilet đi ra, Qúy Ức tiến đến chỗ bồn rửa mở vòi nước để rửa tay, sau khi rửa xong, đang chuẩn bị lấy khắn giấy để lau tay thì lại nghe được ai đó ở đằng sau gọi tên cô: “Tiểu Ức?”
Qúy Ức quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang từ toilet nam đi đến.
Quý Ức không phải gặp qua ai một lần cũng đều nhớ được, nhưng cô lại nhận biết được người đàn ông này, ông ta là người trong bữa tiệc, là nhà đầu tư lớn nhất của “Tam thiên si”, cô không nhớ rõ tên nhưng lại biết họ của ông ta, Qúy Ức mỉm cười lễ phép: “Lâm tổng”.
Lâm Chính Ích không có nói chuyện mà đứng im nhìn Qúy Ức đang đứng ở bồn rửa tay.
Quý Ức cầm khăn giấy lau sơ sơ tay rồi ném vào thùng rác. Lâm Chính Ích cũng đi đến chỗ khăn giấy rồi lấy một ít để lau tay, ông ta vừa lau tay vừa quay đầu nhìn về phía Qúy Ức. Đại khái Lâm Chính Ích giống như là nhớ tới cái gì, liền mở miệng nói: “Không nhìn thấy cô thì tôi cũng suýt nữa quên mất, thấy cô tôi mới nhớ. Tiểu Ức, hiện tại cô có thời gian không? Tôi với cô tìm chỗ nào đó tán gẫu một chút về kịch bản của “Tam thiên si” đi.”
Qúy Ức lúc lau tay xong định sẽ nói lời từ biệt với Lâm tổng, nhưng khi nghe Lâm Chính Ích nói như vậy, lời vừa đến miệng liền thu hồi lại rồi gật đầu, cười nhạt nói: “Được”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Chính Ích chỉ chỉ bên ngoài toilet, một bên ý bảo Qúy Ức đi ra ngoài với hắn, một bên lại nghiêm trang mở miệng giới thiệu cho Qúy Ức biết vốn mà hắn đầu tư cho “Tam thiên si” lớn đến mức nào.
Ngày đó khi xem tin tức ở trên mạng, những chuyện này Qúy Ức cũng có biết chút ít nhưng xuất phát từ sự lễ phép cùng tôn trọng mà Qúy Ức không có đánh gãy lời của Lâm tổng. Cô mỉm cười chăm chú lắng nghe, lâu lâu còn phối hợp phụ họa thêm mấy câu.
Đi được một đoạn thì hai người gặp người phục vụ đang đi từ phía đối diện tới, Lâm Chính Ích đang thao thao bất tuyệt liền ngừng lại, người phục vụ vừa đi đến trước mặt hai người ông ta liền hỏi: “Có còn bàn nào trống hay không?”.
“Lâm tiên sinh, ngài chờ một chút”. Lâm Chính Ích là khách quen của khách sạn Bắc Kinh nên phục vụ ở đây ai cũng đều biết ông ta, sau khi người phục vụ cung kính trả lời xong liền cầm bộ đàm nhỏ giọng hỏi xem bàn ăn trước sân khấu có còn chỗ hay không.
Lâm Chính Ích thừa dịp người phục vụ đang liên lạc liền quay đầu nhìn Qúy Ức mở miệng: “Bàn ăn trước sân khấu quá ồn ào không tiện để nói chuyện, hay là chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh một chút, tán gẫu xong lại trở về?”.
Lâm Chính Ích nãy giờ nói câu nào cũng đều liên quan đến “Tam thiên si” cho nên Qúy Ức thật sự cho rằng ông ta là đang muốn “Tam thiên si” đạt được hiệu quả tốt nhất. Thân là nữ phụ số 2, Qúy Ức không có lý do gì mà không phối hợp với ông ta cho nên cô liền đáp ứng.
Người phục vụ thu hồi bộ đàm, mặt mỉm cười hướng về phía trước làm một tư thế mời: “Lâm tiên sinh, mời đi bên này”.
Lâm Chính Ích nói lại với người phục vụ, ông ta đặt một phòng bao giống như y phòng tổ chức liên hoan tối nay.
Bởi vì chỉ có hai người nên Lâm Chính Ích không gọi món ăn, hai người cũng không ngồi vào bàn mà đi đến khu nghỉ ngơi, ngồi xuống ghế sô pha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro