Chương 15
Nhĩ Đích Vinh Quang
2024-11-14 22:30:03
Mà cụ thể là người nào trong đám người Hồ… Cũng rất dễ dàng để đoán được, hiện giờ có thực lực mà liều mạng cùng quân đội Trấn Bắc, hơn nữa vẫn luôn như hổ rình mồi với Trung Nguyên, lại còn có cơ hội để vòng qua Nhạn Môn Quan mà xâm nhập từ nơi khác để vào thẳng Trường An - cũng chỉ có mỗi tộc Tiên Bi thôi.
Giản Kiệu giận dữ, lại là đám Tiên Bi!
Hắn ta không lập tức liền hành động, cũng không có bởi vì tức giận mà lập tức tin ngay những thông tin mà Tiêu Dung gửi cho hắn ta. Trước tiên, Giản Kiệu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, sau đó đi ra ngoài, tìm một thám báo có thể tin tưởng được, bảo người đó ra roi thúc ngựa chạy đến Lương Châu, nếu người Tiên Bi thật sự đã xâm nhập thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Quân Trấn Bắc đã đáng sợ, nhưng Trấn Bắc vương lại càng thêm đáng sợ hơn nhiều. Sở dĩ người Tiên Bi phải bày ra một vòng lớn như vậy là vì muốn dụ Trấn Bắc vương rời đi trước khi bọn chúng hành động. Qua đó cũng thấy được bọn chúng kiêng kị Khuất Vân Diệt đến chừng nào. Và trước khi Khuất Vân Diệt thật sự tiến vaod sâu trong nội địa, bọn chúng nhấc định sẽ không dám thò đầu ra đâu.
Nói cách khác, lúc này bọn chúng hẳn là mới vừa hành động không lâu, chỉ cần thám báo đi nhanh về nhanh thì vẫn còn kịp.
Đêm nay, Giản Kiệu cũng không dám ngủ. Chưa đến giờ Tý, hắn ta đã phái thám báo đi ra ngoài, mà khi trời còn chưa sáng hẳn thì người truyền tin đã về tới rồi.
Đương nhiên, người truyền tin không phải là thám báo kia rồi. Thám báo hiện tại hẳn là còn đang gấp rút trở về, nhưng người này đã dùng tín hiệu chuyên dụng trong quân đội để gửi tin tình báo về trước.
Mà khi nghe nói có rất nhiều binh mã đang hành quân ở Lương Châu, Giản Kiệu đột nhiên đứng dậy.
Hắn ta đã sớm có chuẩn bị, một bên cho thân binh gửi đi mấy phong thư, một bên ra roi thúc ngựa chạy đến Nhạn Môn quận.
Quân chủ lực lúc này đều tập trung đông đảo ở đó, nhưng thủ hạ dưới tay hắn ta lại chỉ có năm vạn người, Giản Kiệu phải gọi thêm một vài người khác cùng đi mới được.
Bên này tình cảnh đang vô cùng hỗn loạn, nhưng trong khách điếm, Tiêu Dung lại còn đang vô cùng say giấc.
Chờ đến khi mặt trời lên cao, Tiêu Dung mới thức dậy. Trước tiên hắn ngáp một chút, lại lười nhác vươn vai. Sau khi duỗi người xong, hắn đột nhiên phát hiện ra có gì đó không ổn.
Ồ, hôm nay sao cả người hắn lại sảng khoái vô cùng, cả người nhẹ như yến thế này?
Người hắn không còn cảm giác nặng hề nữa, cũng chẳng còn cảm giác cả người yếu ớt, thoát lực như mọi khi.
Hắn nhanh chóng bước xuống giường rồi nhìn vào gương. Trong gương, hắn không còn tái nhợt như trước nữa.
Ôi trời ơi —— Còn có loại chuyện tốt như vậy sao?!
Tiêu Dung vui vẻ, hắn nghĩ – hẳn là tình báo mà mình đưa đi đã phát huy tác dụng rồi. Vốn dĩ, trong lịch sử, người Tiên Bi sẽ đánh lén, tuy rằng không tới được Trường An hay khống chế được pháo đài, nhưng bọn chúng vẫn tiến hành đốt phá, giết chóc và cướp bóc ở các vùng như Hà Châu, Tần Châu, cũng hại không ít bá tánh vô tội. Hơn nữa, bởi vì đây đều là những nơi thuộc quyền cai trị của Trấn Bắc vương, thế nên dĩ nhiên là dân chúng sẽ giận chó đánh mèo lên trên đầu Khuất Vân Diệt rồi.
Rồi thì, dưới sự kích động của người khác, trong mắt bá tánh dân thường, Khuất Vân Diệt sẽ ngay lập tức từ một anh hùng mà biến thành một tên ‘cẩu hùng’ (gấu chó).
Tiêu Dung nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười dài một hồi. Thấy không, Khuất Vân Diệt, rốt cuộc nhà ngươi đã biết sự lợi hại của ta rồi chứ.
*
Tuy nhiên, lúc này Khuất Vân Diệt còn chưa nhận được tin tình báo mà Giản Kiệu gửi tới.
Bản thân hắn cũng không có tiếp tục hướng về phía Ích Châu nữa, mà là sau một lát trầm tư thì đột nhiên quay đầu ngựa lại, giục ngựa phi nước đại với tốc độ nhanh nhất mà tiến về phía thành An Định.
Những thuộc hạ đi theo phía sau không hiểu vì sao y lại đổi ý như vậy, nhưng cũng không còn cách nào khác là phải đuổi kịp y.
Vốn dĩ, Khuất Vân Diệt hẳn là sẽ bắt gặp người Tiên Bi đang lén lút bên ngoài thành An Định rồi bùng nổ một hồi đại chiến với bọn chúng. Thế nhưng lúc y đến nơi thì một hồi chiến trận đã nổ ra ở đây rồi.
Hơn nữa, không phải là sáu vạn kỵ binh Tiên Bi đối đầu với hai vạn bộ binh của Khuất Vân Diệt, mà là sáu vạn kỵ binh Tiên Bi đối mặt với năm vạn kỵ binh và bảy vạn bộ binh của quân Trấn Bắc.
Giản Kiệu giận dữ, lại là đám Tiên Bi!
Hắn ta không lập tức liền hành động, cũng không có bởi vì tức giận mà lập tức tin ngay những thông tin mà Tiêu Dung gửi cho hắn ta. Trước tiên, Giản Kiệu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, sau đó đi ra ngoài, tìm một thám báo có thể tin tưởng được, bảo người đó ra roi thúc ngựa chạy đến Lương Châu, nếu người Tiên Bi thật sự đã xâm nhập thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Quân Trấn Bắc đã đáng sợ, nhưng Trấn Bắc vương lại càng thêm đáng sợ hơn nhiều. Sở dĩ người Tiên Bi phải bày ra một vòng lớn như vậy là vì muốn dụ Trấn Bắc vương rời đi trước khi bọn chúng hành động. Qua đó cũng thấy được bọn chúng kiêng kị Khuất Vân Diệt đến chừng nào. Và trước khi Khuất Vân Diệt thật sự tiến vaod sâu trong nội địa, bọn chúng nhấc định sẽ không dám thò đầu ra đâu.
Nói cách khác, lúc này bọn chúng hẳn là mới vừa hành động không lâu, chỉ cần thám báo đi nhanh về nhanh thì vẫn còn kịp.
Đêm nay, Giản Kiệu cũng không dám ngủ. Chưa đến giờ Tý, hắn ta đã phái thám báo đi ra ngoài, mà khi trời còn chưa sáng hẳn thì người truyền tin đã về tới rồi.
Đương nhiên, người truyền tin không phải là thám báo kia rồi. Thám báo hiện tại hẳn là còn đang gấp rút trở về, nhưng người này đã dùng tín hiệu chuyên dụng trong quân đội để gửi tin tình báo về trước.
Mà khi nghe nói có rất nhiều binh mã đang hành quân ở Lương Châu, Giản Kiệu đột nhiên đứng dậy.
Hắn ta đã sớm có chuẩn bị, một bên cho thân binh gửi đi mấy phong thư, một bên ra roi thúc ngựa chạy đến Nhạn Môn quận.
Quân chủ lực lúc này đều tập trung đông đảo ở đó, nhưng thủ hạ dưới tay hắn ta lại chỉ có năm vạn người, Giản Kiệu phải gọi thêm một vài người khác cùng đi mới được.
Bên này tình cảnh đang vô cùng hỗn loạn, nhưng trong khách điếm, Tiêu Dung lại còn đang vô cùng say giấc.
Chờ đến khi mặt trời lên cao, Tiêu Dung mới thức dậy. Trước tiên hắn ngáp một chút, lại lười nhác vươn vai. Sau khi duỗi người xong, hắn đột nhiên phát hiện ra có gì đó không ổn.
Ồ, hôm nay sao cả người hắn lại sảng khoái vô cùng, cả người nhẹ như yến thế này?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người hắn không còn cảm giác nặng hề nữa, cũng chẳng còn cảm giác cả người yếu ớt, thoát lực như mọi khi.
Hắn nhanh chóng bước xuống giường rồi nhìn vào gương. Trong gương, hắn không còn tái nhợt như trước nữa.
Ôi trời ơi —— Còn có loại chuyện tốt như vậy sao?!
Tiêu Dung vui vẻ, hắn nghĩ – hẳn là tình báo mà mình đưa đi đã phát huy tác dụng rồi. Vốn dĩ, trong lịch sử, người Tiên Bi sẽ đánh lén, tuy rằng không tới được Trường An hay khống chế được pháo đài, nhưng bọn chúng vẫn tiến hành đốt phá, giết chóc và cướp bóc ở các vùng như Hà Châu, Tần Châu, cũng hại không ít bá tánh vô tội. Hơn nữa, bởi vì đây đều là những nơi thuộc quyền cai trị của Trấn Bắc vương, thế nên dĩ nhiên là dân chúng sẽ giận chó đánh mèo lên trên đầu Khuất Vân Diệt rồi.
Rồi thì, dưới sự kích động của người khác, trong mắt bá tánh dân thường, Khuất Vân Diệt sẽ ngay lập tức từ một anh hùng mà biến thành một tên ‘cẩu hùng’ (gấu chó).
Tiêu Dung nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười dài một hồi. Thấy không, Khuất Vân Diệt, rốt cuộc nhà ngươi đã biết sự lợi hại của ta rồi chứ.
*
Tuy nhiên, lúc này Khuất Vân Diệt còn chưa nhận được tin tình báo mà Giản Kiệu gửi tới.
Bản thân hắn cũng không có tiếp tục hướng về phía Ích Châu nữa, mà là sau một lát trầm tư thì đột nhiên quay đầu ngựa lại, giục ngựa phi nước đại với tốc độ nhanh nhất mà tiến về phía thành An Định.
Những thuộc hạ đi theo phía sau không hiểu vì sao y lại đổi ý như vậy, nhưng cũng không còn cách nào khác là phải đuổi kịp y.
Vốn dĩ, Khuất Vân Diệt hẳn là sẽ bắt gặp người Tiên Bi đang lén lút bên ngoài thành An Định rồi bùng nổ một hồi đại chiến với bọn chúng. Thế nhưng lúc y đến nơi thì một hồi chiến trận đã nổ ra ở đây rồi.
Hơn nữa, không phải là sáu vạn kỵ binh Tiên Bi đối đầu với hai vạn bộ binh của Khuất Vân Diệt, mà là sáu vạn kỵ binh Tiên Bi đối mặt với năm vạn kỵ binh và bảy vạn bộ binh của quân Trấn Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro