Chương 16
Nhĩ Đích Vinh Quang
2024-11-14 22:30:03
Thật ra người Tiên Bi rất giỏi chiến đấu, nếu không lúc trước bọn chúng đã không thể đánh Bắc Ung (trước khi Triều Ung dời về nam thì gọi là Bắc Ung, sau khi nam tiến thì gọi Nam Ung) đến kêu cha gọi mẹ, thiếu chút nữa là diệt vong ở trong tay bọn chúng luôn rồi. Nhưng đám phế vật triều Ung sao có thể so với quân Trấn Bắc được.
Dưới tình huống một chọi một, người Tiên Bi đều chẳng thể chiếm được chút ưu thế nào trước quân Trấn Bắc cả, huống chi hiện tại là một chọi hai. Mà khi Khuất Vân Diệt tới nơi, thấy đại vương xuất hiện, sĩ khí càng tăng gấp bội, tăng vọt lên thành một chọi bốn luôn rồi.
Hiện giờ, đám người Tiên Bi đến đánh lén này rốt cuộc cũng có thể được trải nghiệm xem cái gì gọi là bị đánh đến kêu cha gọi mẹ rồi.
Đám người Tiên Bi cũng rất ti tiện, thấy đánh không lại thì muốn quanh qua công thành, tiến vào thành An Định để phóng hỏa, cướp bóc rồi bỏ chạy. Nếu như không có mười hai vạn đại quân này mà chỉ có một mình Khuất Vân Diệt, phỏng chừng cũng không thể ngăn không được bọn chúng.
Nhưng ai bảo nơi này có đến mười hai vạn đại quân nào?
Chỉ trong một ngày, người Tiên Bi đã bị đánh cho tơi bời, mất cả mũ giáp. Tình báo sai lầm, vốn dĩ bọn chúng tiến vào để đánh lén chứ không phải là tới để quyết chiến, thế nên khi thấy tình thế không ổn thì cũng lập tức muốn rút lui ngay. Khuất Vân Diệt xông lên ở phía trước, không ngừng ra roi thúc ngựa. Bình thường y hay dùng đao, nhưng khi lên trên chiến trường thì hắn lại dùng một ngọn mâu đặc biệt có tên là Tuyết Ẩm Thù Mâu, Trên mũi mâu được chạm khắp, chia thành ba nhánh, toàn bộ ngọn mâu nặng gần 40 cân, chỉ có Khuất Vân Diệt mới có thể vung nó lên mà múa may như thể không hề có trọng lượng.
(Mâu là một loại vũ khí được phát triển từ thương mà ra. Mâu có cán dài, mũi nhọn bằng kim loại. Khác với thương, mũi mâu thường có hình thù kỳ dị. Phía sau mũi có thể có một số gút nút hoặc uốn lượn dích dắc để tăng hiệu quả sát thương)
Mà mỗi một lần Khuất Vân Diệt vung nó ra thì đều có thể lấy đi mạng sống của ít nhất ba tên địch.
Tiên Bi là kẻ thù truyền kiếp của Khuất Vân Diệt, cũng là kẻ thù truyền kiếp của quân Trấn Bắc. Thấy người Tiên Bi thì phải giết!
Đuổi theo ước chừng hơn một trăm hơn dặm, sau khi giết đỏ mắt, cuối cùng Khuất Vân Diệt mới lấy lại bình tĩnh. May mắn ngựa của y đủ khỏe, nếu không thì sớm đã mệt đến hộc máu rồi.
Mà khi trở lại hội họp với đại quân, Khuất Vân Diệt cuối cùng mới nhớ ra để mà hỏi – tại sao quân chủ lực còn đến nhanh hơn cả y nữa vậy.
Lúc ấy, Khuất Vân Diệt đột nhiên quay về như vậy, nhưng y cũng không biết suy đoán của bản thân có đúng hay không nữa, chỉ là muốn ghé qua xem xét thực hư thế nào mà thôi. Ai mà có bản lĩnh như vậy, lại chắc chắn nơi này xảy ra chuyện, trực tiếp mang luôn một phần ba binh lực của cả Nhạn Môn Quan tới đây.
Giản Kiệu đã quay về, người trả lời y là một thủ hạ khác - cũng là bạn tốt của y từ thuở bé.
“Giản tướng quân nhận được tin tình báo, sau đó lập tức phái thám báo đến Lương Châu để điều tra, lúc này mới phát hiện ra tung tích của người Tiên Bi. Ta đã phái người truyền tin cho đại vương, không ngờ đại vương lại tới nhanh như vậy, sợ là đã bỏ lỡ người đưa tin rồi.”
Người nói chuyện tên là Nguyên Bách Phúc. Hắn có một cái tên khá vui vẻ, con người cũng hiền lành tốt tính, không giống với các tướng quân khác.
Khuất Vân Diệt rất ghét những người có bề ngoài đẹp đẽ, Nguyên Bách Phúc không tính là người rất đẹp mã, nhưng quả thật là cũng có chút non tơ. Cũng may mắn hắn với Khuất Vân Diệt có giao tình từ trước, nên mới có thể ở cạnh y lâu như vậy.
Khuất Vân Diệt ồ một tiếng, hỏi: “Giản Kiệu đâu rồi?”
Nguyên Bách Phúc cười: “Nói là về Bình Dương trước, có chút việc phải làm gấp.”
Trong đầu Khuất Vân Diệt hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, có chuyện gì có thể gấp hơn chuyện ghi nhận chiến công hả?
Y không nghĩ ra được, dù sao thì Giản Kiệu cũng đã đi rồi. Khuất Vân Diệt lắc đầu, đem Tuyết Ẩm Thù Mâu tùy ý ném cho một cái tiểu binh, sau đó liền tiến vào trong trướng nghỉ ngơi.
Đuổi theo hai trăm dặm như vậy, y có chút mệt mỏi. Vốn dĩ y cũng không định đi Ích Châu, vừa lúc có Nguyên Bách Phúc ở đây, vậy thì phái hắn đi là được.
*
Dưới tình huống một chọi một, người Tiên Bi đều chẳng thể chiếm được chút ưu thế nào trước quân Trấn Bắc cả, huống chi hiện tại là một chọi hai. Mà khi Khuất Vân Diệt tới nơi, thấy đại vương xuất hiện, sĩ khí càng tăng gấp bội, tăng vọt lên thành một chọi bốn luôn rồi.
Hiện giờ, đám người Tiên Bi đến đánh lén này rốt cuộc cũng có thể được trải nghiệm xem cái gì gọi là bị đánh đến kêu cha gọi mẹ rồi.
Đám người Tiên Bi cũng rất ti tiện, thấy đánh không lại thì muốn quanh qua công thành, tiến vào thành An Định để phóng hỏa, cướp bóc rồi bỏ chạy. Nếu như không có mười hai vạn đại quân này mà chỉ có một mình Khuất Vân Diệt, phỏng chừng cũng không thể ngăn không được bọn chúng.
Nhưng ai bảo nơi này có đến mười hai vạn đại quân nào?
Chỉ trong một ngày, người Tiên Bi đã bị đánh cho tơi bời, mất cả mũ giáp. Tình báo sai lầm, vốn dĩ bọn chúng tiến vào để đánh lén chứ không phải là tới để quyết chiến, thế nên khi thấy tình thế không ổn thì cũng lập tức muốn rút lui ngay. Khuất Vân Diệt xông lên ở phía trước, không ngừng ra roi thúc ngựa. Bình thường y hay dùng đao, nhưng khi lên trên chiến trường thì hắn lại dùng một ngọn mâu đặc biệt có tên là Tuyết Ẩm Thù Mâu, Trên mũi mâu được chạm khắp, chia thành ba nhánh, toàn bộ ngọn mâu nặng gần 40 cân, chỉ có Khuất Vân Diệt mới có thể vung nó lên mà múa may như thể không hề có trọng lượng.
(Mâu là một loại vũ khí được phát triển từ thương mà ra. Mâu có cán dài, mũi nhọn bằng kim loại. Khác với thương, mũi mâu thường có hình thù kỳ dị. Phía sau mũi có thể có một số gút nút hoặc uốn lượn dích dắc để tăng hiệu quả sát thương)
Mà mỗi một lần Khuất Vân Diệt vung nó ra thì đều có thể lấy đi mạng sống của ít nhất ba tên địch.
Tiên Bi là kẻ thù truyền kiếp của Khuất Vân Diệt, cũng là kẻ thù truyền kiếp của quân Trấn Bắc. Thấy người Tiên Bi thì phải giết!
Đuổi theo ước chừng hơn một trăm hơn dặm, sau khi giết đỏ mắt, cuối cùng Khuất Vân Diệt mới lấy lại bình tĩnh. May mắn ngựa của y đủ khỏe, nếu không thì sớm đã mệt đến hộc máu rồi.
Mà khi trở lại hội họp với đại quân, Khuất Vân Diệt cuối cùng mới nhớ ra để mà hỏi – tại sao quân chủ lực còn đến nhanh hơn cả y nữa vậy.
Lúc ấy, Khuất Vân Diệt đột nhiên quay về như vậy, nhưng y cũng không biết suy đoán của bản thân có đúng hay không nữa, chỉ là muốn ghé qua xem xét thực hư thế nào mà thôi. Ai mà có bản lĩnh như vậy, lại chắc chắn nơi này xảy ra chuyện, trực tiếp mang luôn một phần ba binh lực của cả Nhạn Môn Quan tới đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Kiệu đã quay về, người trả lời y là một thủ hạ khác - cũng là bạn tốt của y từ thuở bé.
“Giản tướng quân nhận được tin tình báo, sau đó lập tức phái thám báo đến Lương Châu để điều tra, lúc này mới phát hiện ra tung tích của người Tiên Bi. Ta đã phái người truyền tin cho đại vương, không ngờ đại vương lại tới nhanh như vậy, sợ là đã bỏ lỡ người đưa tin rồi.”
Người nói chuyện tên là Nguyên Bách Phúc. Hắn có một cái tên khá vui vẻ, con người cũng hiền lành tốt tính, không giống với các tướng quân khác.
Khuất Vân Diệt rất ghét những người có bề ngoài đẹp đẽ, Nguyên Bách Phúc không tính là người rất đẹp mã, nhưng quả thật là cũng có chút non tơ. Cũng may mắn hắn với Khuất Vân Diệt có giao tình từ trước, nên mới có thể ở cạnh y lâu như vậy.
Khuất Vân Diệt ồ một tiếng, hỏi: “Giản Kiệu đâu rồi?”
Nguyên Bách Phúc cười: “Nói là về Bình Dương trước, có chút việc phải làm gấp.”
Trong đầu Khuất Vân Diệt hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, có chuyện gì có thể gấp hơn chuyện ghi nhận chiến công hả?
Y không nghĩ ra được, dù sao thì Giản Kiệu cũng đã đi rồi. Khuất Vân Diệt lắc đầu, đem Tuyết Ẩm Thù Mâu tùy ý ném cho một cái tiểu binh, sau đó liền tiến vào trong trướng nghỉ ngơi.
Đuổi theo hai trăm dặm như vậy, y có chút mệt mỏi. Vốn dĩ y cũng không định đi Ích Châu, vừa lúc có Nguyên Bách Phúc ở đây, vậy thì phái hắn đi là được.
*
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro