Chương 46
Nhĩ Đích Vinh Quang
2024-11-14 22:30:03
Chương Ngu Thiệu Tiếp ngẩn người: "Tiêu đệ đi đâu vậy?"
Tiêu Dung: "Ta còn có chút việc phải về cung trước, xin Ngu huynh thứ lỗi!"
Ngu Thiệu Tiếp: "..."
Nhìn bóng lưng Tiêu Dung rời đi, vẻ mặt hắn ta vô cùng phức tạp. Lúc mới đến ải Nhạn Môn, hắn ta cũng như vậy, ý chí chiến đấu hừng hực, toàn tâm toàn ý, đầu óc chỉ nghĩ đến việc làm sao để mà phò tá Trấn Bắc Vương.
Than ôi, không biết Tiêu đệ có thể kiên trì được bao lâu đây.
*
Tiêu Dung nhanh chóng quay về, muốn xem Nguyên Bách Phúc trông như thế nào. Nhưng khi hắn đến nơi, vệ binh lại nói đại vương đang nghị sự với Nguyên tướng quân.
Tiêu Dung ồ một tiếng, cũng không đi về.
Vệ binh nhìn hắn, Tiêu Dung làm ra vẻ yếu ớt mà ho mạnh hai tiếng, sau đó như thể kiệt sức mà tựa vào cánh cửa, lỗ tai cũng vừa vặn áp vào khe cửa.
Vệ binh: "..."
Tiêu Dung vừa mới nghe thấy bên trong có một giọng nói rất nho nhã "Bọn họ đã khai rồi, là Lý", sau đó, Tiêu Dung bị gã vệ binh đang xụ mặt dùng sức một cái mà nâng hắn dậy.
"Tiêu tiên sinh, xin đừng làm bọn ta khó xử."
Tiêu Dung chậc một tiếng, vừa định lý luận đôi câu, bỗng nhiên, có người vỗ nhẹ vào vai hắn.
Tiêu Dung sửng sốt, quay người lại thì thấy một ông lão với đôi mắt sáng quắc, trên mặt còn mang theo nụ cười quỷ dị, rồi dùng giọng điệu còn quỷ dị hơn nữa – giống như giọng của kẻ buôn người mà hỏi hắn: "Tiêu Dung?"
"Ngươi chính là Tiêu Dung phải không?"
"Lại đây, đến chỗ lão phu này."
Nói rồi, ông ấy đi đến thiên điện, mở cửa, mỉm cười vẫy tay về phía Tiêu Dung:
"Lại đây, lão phu cho ngươi xem một thứ tốt."
Tiêu Dung: "..."
*
Tiêu Dung vô thức nhìn về phía vệ binh, phát hiện vệ binh hành lễ với lão già kia, sau đó tiếp tục đứng canh ở cửa mà không thèm liếc nhìn.
Tiêu Dung đại khái cũng đã đoán được thân phận của người này, nhưng vẫn bán tín bán nghi mà đi theo.
Vào trong thiên điện, nơi này cũng không có người khác, ông ấy đóng cửa lại, nhìn Tiêu Dung như nhìn đứa cháu đích tôn nhà mình, sau đó cười thở dài: "Quả nhiên là đẹp tựa như ngọc ha."
Tiêu Dung: "..."
Rõ ràng là lời khen, sao nói ra lại thấy đầy tiếc nuối thế nhỉ.
Tiếp đó, ông ấy mới tự giới thiệu: "Ta họ Cao, tên Tuân Chi."
Tiêu Dung đã đoán được, vội vàng cúi đầu hành lễ: "Cao thừa tướng!"
Cao Tuân Chi xua tay: "Thôi, không cần gọi thừa tướng, gọi Cao tiên sinh là được, lại đây, qua bên này."
Nói rồi, Cao Tuân Chi đi trước đến ven tường, thiên điện này cũng giống như chủ điện, rất trống trải, trên tường treo mấy cây cung, còn có cả da thú dùng để bảo dưỡng cung tên nữa. Cao Tuân Chi vén một tấm da thú lên, lộ ra một khe hở trên tường, có thể nhìn xuyên qua.
Sau đó, Cao Tuân Chi hạ giọng nói với Tiêu Dung: "Năm ngoái, đại vương nổi giận, xốc cái bàn, lại ném binh khí loạn xạ, chọc thủng bức tường này, thợ sửa tường tay nghề kém, để lại một khe hở, vừa vặn có thể dùng để nghe ngóng khi cần."
Tiêu Dung: "..."
Cả người hắn đều chợt trở nên căng thẳng: "Cái này, cái này không hợp quy củ đâu ha?"
Cao Tuân Chi đã áp đầu vào khe hở, nghe vậy, ông ấy nhìn Tiêu Dung với vẻ kỳ lạ: "Dưới mí mắt của vệ binh mà nghe lén thì hợp quy củ sao?"
Tiêu Dung ngẩn ra, lập tức ngậm miệng, sau đó cũng áp đầu vào khe hở.
Phải nói rằng, nghe từ đây rõ hơn nhiều so với nghe từ cửa chính á.
Chủ điện - cách nơi này một bức tường.
Khuất Vân Diệt: "Ngươi chắc chắn là hắn chứ."
Nguyên Bách Phúc: "Tuy chưa từng gặp mặt nhưng sau khi thẩm vấn, đám thứ tộc kia khai rằng trong những kẻ thường đến nhà bọn chúng để du thuyết, có một người trên mặt có một vết sẹo dài, tay phải có một nốt ruồi đen khá to."
Khuất Vân Diệt đột nhiên im lặng một lúc, Tiêu Dung không nghe thấy động tĩnh gì của y, bèn thử nhìn qua khe hở xem sao. Đáng tiếc, chỉ có thể nhìn thấy sàn nhà chứ căn bản không thể nhìn thấy được người bên trong.
Khuất Vân Diệt: "Hắn hiện ở đâu."
Trong giọng nói của Nguyên Bách Phúc có thêm mấy phần căng thẳng: "Ti chức không biết..."
Khuất Vân Diệt: "Hắn trốn lúc nào."
Nguyên Bách Phúc: "Sau khi thành Thẩm Lê bị phá, đám người này lấy cớ quay về bẩm báo cho giáo chủ để xin tăng thêm viện binh mà chạy mất rồi."
Khuất Vân Diệt: "Vậy sao ngươi không sai thân binh truyền tin cho ta."
Nguyên Bách Phúc: "Đại Vương, chỉ là một Lý Tu Hành thôi mà--"
[Rầm] một tiếng, chấn động đến mức Tiêu Dung suýt nhảy dựng lên.
Cao Tuân Chi vừa chăm chú lắng nghe, vừa cực kỳ thành thạo mà xoa lưng cho hắn, động tác vô cùng từ ái, như thể ông ấy là ông nội đã thất lạc nhiều năm của Tiêu Dung vậy.
Tiêu Dung: "..."
Tiêu Dung: "Ta còn có chút việc phải về cung trước, xin Ngu huynh thứ lỗi!"
Ngu Thiệu Tiếp: "..."
Nhìn bóng lưng Tiêu Dung rời đi, vẻ mặt hắn ta vô cùng phức tạp. Lúc mới đến ải Nhạn Môn, hắn ta cũng như vậy, ý chí chiến đấu hừng hực, toàn tâm toàn ý, đầu óc chỉ nghĩ đến việc làm sao để mà phò tá Trấn Bắc Vương.
Than ôi, không biết Tiêu đệ có thể kiên trì được bao lâu đây.
*
Tiêu Dung nhanh chóng quay về, muốn xem Nguyên Bách Phúc trông như thế nào. Nhưng khi hắn đến nơi, vệ binh lại nói đại vương đang nghị sự với Nguyên tướng quân.
Tiêu Dung ồ một tiếng, cũng không đi về.
Vệ binh nhìn hắn, Tiêu Dung làm ra vẻ yếu ớt mà ho mạnh hai tiếng, sau đó như thể kiệt sức mà tựa vào cánh cửa, lỗ tai cũng vừa vặn áp vào khe cửa.
Vệ binh: "..."
Tiêu Dung vừa mới nghe thấy bên trong có một giọng nói rất nho nhã "Bọn họ đã khai rồi, là Lý", sau đó, Tiêu Dung bị gã vệ binh đang xụ mặt dùng sức một cái mà nâng hắn dậy.
"Tiêu tiên sinh, xin đừng làm bọn ta khó xử."
Tiêu Dung chậc một tiếng, vừa định lý luận đôi câu, bỗng nhiên, có người vỗ nhẹ vào vai hắn.
Tiêu Dung sửng sốt, quay người lại thì thấy một ông lão với đôi mắt sáng quắc, trên mặt còn mang theo nụ cười quỷ dị, rồi dùng giọng điệu còn quỷ dị hơn nữa – giống như giọng của kẻ buôn người mà hỏi hắn: "Tiêu Dung?"
"Ngươi chính là Tiêu Dung phải không?"
"Lại đây, đến chỗ lão phu này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi, ông ấy đi đến thiên điện, mở cửa, mỉm cười vẫy tay về phía Tiêu Dung:
"Lại đây, lão phu cho ngươi xem một thứ tốt."
Tiêu Dung: "..."
*
Tiêu Dung vô thức nhìn về phía vệ binh, phát hiện vệ binh hành lễ với lão già kia, sau đó tiếp tục đứng canh ở cửa mà không thèm liếc nhìn.
Tiêu Dung đại khái cũng đã đoán được thân phận của người này, nhưng vẫn bán tín bán nghi mà đi theo.
Vào trong thiên điện, nơi này cũng không có người khác, ông ấy đóng cửa lại, nhìn Tiêu Dung như nhìn đứa cháu đích tôn nhà mình, sau đó cười thở dài: "Quả nhiên là đẹp tựa như ngọc ha."
Tiêu Dung: "..."
Rõ ràng là lời khen, sao nói ra lại thấy đầy tiếc nuối thế nhỉ.
Tiếp đó, ông ấy mới tự giới thiệu: "Ta họ Cao, tên Tuân Chi."
Tiêu Dung đã đoán được, vội vàng cúi đầu hành lễ: "Cao thừa tướng!"
Cao Tuân Chi xua tay: "Thôi, không cần gọi thừa tướng, gọi Cao tiên sinh là được, lại đây, qua bên này."
Nói rồi, Cao Tuân Chi đi trước đến ven tường, thiên điện này cũng giống như chủ điện, rất trống trải, trên tường treo mấy cây cung, còn có cả da thú dùng để bảo dưỡng cung tên nữa. Cao Tuân Chi vén một tấm da thú lên, lộ ra một khe hở trên tường, có thể nhìn xuyên qua.
Sau đó, Cao Tuân Chi hạ giọng nói với Tiêu Dung: "Năm ngoái, đại vương nổi giận, xốc cái bàn, lại ném binh khí loạn xạ, chọc thủng bức tường này, thợ sửa tường tay nghề kém, để lại một khe hở, vừa vặn có thể dùng để nghe ngóng khi cần."
Tiêu Dung: "..."
Cả người hắn đều chợt trở nên căng thẳng: "Cái này, cái này không hợp quy củ đâu ha?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Tuân Chi đã áp đầu vào khe hở, nghe vậy, ông ấy nhìn Tiêu Dung với vẻ kỳ lạ: "Dưới mí mắt của vệ binh mà nghe lén thì hợp quy củ sao?"
Tiêu Dung ngẩn ra, lập tức ngậm miệng, sau đó cũng áp đầu vào khe hở.
Phải nói rằng, nghe từ đây rõ hơn nhiều so với nghe từ cửa chính á.
Chủ điện - cách nơi này một bức tường.
Khuất Vân Diệt: "Ngươi chắc chắn là hắn chứ."
Nguyên Bách Phúc: "Tuy chưa từng gặp mặt nhưng sau khi thẩm vấn, đám thứ tộc kia khai rằng trong những kẻ thường đến nhà bọn chúng để du thuyết, có một người trên mặt có một vết sẹo dài, tay phải có một nốt ruồi đen khá to."
Khuất Vân Diệt đột nhiên im lặng một lúc, Tiêu Dung không nghe thấy động tĩnh gì của y, bèn thử nhìn qua khe hở xem sao. Đáng tiếc, chỉ có thể nhìn thấy sàn nhà chứ căn bản không thể nhìn thấy được người bên trong.
Khuất Vân Diệt: "Hắn hiện ở đâu."
Trong giọng nói của Nguyên Bách Phúc có thêm mấy phần căng thẳng: "Ti chức không biết..."
Khuất Vân Diệt: "Hắn trốn lúc nào."
Nguyên Bách Phúc: "Sau khi thành Thẩm Lê bị phá, đám người này lấy cớ quay về bẩm báo cho giáo chủ để xin tăng thêm viện binh mà chạy mất rồi."
Khuất Vân Diệt: "Vậy sao ngươi không sai thân binh truyền tin cho ta."
Nguyên Bách Phúc: "Đại Vương, chỉ là một Lý Tu Hành thôi mà--"
[Rầm] một tiếng, chấn động đến mức Tiêu Dung suýt nhảy dựng lên.
Cao Tuân Chi vừa chăm chú lắng nghe, vừa cực kỳ thành thạo mà xoa lưng cho hắn, động tác vô cùng từ ái, như thể ông ấy là ông nội đã thất lạc nhiều năm của Tiêu Dung vậy.
Tiêu Dung: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro