Chương 47
Nhĩ Đích Vinh Quang
2024-11-14 22:30:03
Im lặng một lát, hắn vội vàng tiếp tục nghe xem bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Khuất Vân Diệt: "Nguyên Bách Phúc! Quân lệnh ta ban xuống, ngươi coi như gió thoảng bên tai sao! Nếu có tung tích của Lý Tu Hành thì phải lập tức báo cho ta biết! Bây giờ lại để hắn chạy mất, ngươi đáng tội gì!"
Nguyên Bách Phúc vừa mới nói rằng ngay ngày công phá thành Thẩm Lê, Lý Tu Hành đã chạy mất, mà khi Khuất Vân Diệt đến đó, đừng nói là quận Thẩm Lê, ngay cả quận Giang Dương cũng đã bị công phá xong rồi.
Ngay khi Khuất Vân Diệt vừa đứng dậy, Nguyên Bách Phúc đã theo phản xạ mà quỳ xuống, hắn mím môi, nhanh chóng trả lời: "Lý Tu Hành là kẻ có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi, những năm này hắn giống như chó nhà có tang, đầu quân cho rất nhiều thế lực nhưng chẳng ở đâu được lâu, giờ hắn lại tự buông thả hưởng lạc, đi làm tay sai cho Thanh Phong giáo. Đại Vương là Trấn Bắc vương tôn quý, không nên vì một kẻ tiểu nhân như vậy mà hành động theo cảm tính!"
Khuất Vân Diệt: "Ta muốn làm gì, cần ngươi tới xen vào sao!"
Nguyên Bách Phúc nghe thấy giọng điệu thực sự tức giận này, mới nghiến răng, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hắn cúi đầu, nhẫn nhịn nói: "Vâng, Đại Vương nói đúng, là ti chức đã đi quá giới hạn."
Khuất Vân Diệt tức giận đi đi lại lại trong điện chính, y muốn đi bắt cái tên Lý Tu Hành kia, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy rồi, người đó không biết đã chạy đi đâu. Manh mối duy nhất là Thanh Phong giáo, nhưng thế lực của Thanh Phong giáo lại trải rộng khắp mảnh đất Trung Nguyên rộng lớn này.
Càng nghĩ càng tức, Khuất Vân Diệt đá đổ bàn án bên cạnh, đá gãy cả chân bàn bằng gỗ, sau đó gầm lên một tiếng: "Cút ra ngoài!"
Nguyên Bách Phúc không nói một lời, dứt khoát đứng dậy rời đi. Hắn biết tính tình của Khuất Vân Diệt, người này không thể khuyên được, càng khuyên nhủ thì y sẽ càng bực bội, chỉ có thể để y ở một mình thôi.
Nguyên Bách Phúc đi rồi, Khuất Vân Diệt một mình ở trong cung điện, thế nhưng tiếng động vẫn không ngừng lại.
Tiêu Dung kinh ngạc lắng nghe những tiếng leng keng loảng xoảng từ bên kia truyền qua. Một lúc sau, giống như đã đập vỡ hết những thứ có thể đập vỡ, Khuất Vân Diệt mới đột ngột đẩy cửa, sải bước rời khỏi đây.
Lúc này, Tiêu Dung cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, không đứng vững, suýt nữa ngã vào tường.
Cao Tuân Chi vội vàng đỡ hắn một cái, nhìn hắn với vẻ lo lắng: "Tiêu tiên sinh, sao vậy?"
Không phải là bị Đại Vương của họ dọa cho phát bệnh luôn rồi chứ…
Nghĩ vậy, Cao Tuân Chi vội vàng nói tốt cho Khuất Vân Diệt: "Chuyện xảy ra hôm nay thực sự là có nguyên do, bình thường Đại Vương không như vậy đâu, mong rằng Tiêu tiên sinh có thể thông cảm--"
Tiêu Dung tự mình đứng vững, lắc đầu: "Ta không sao, đa tạ thừa tướng quan tâm. Ừm, thừa tướng có biết Lý Tu Hành mà bọn họ vừa nhắc đến là người như thế nào không?"
Nghe hắn hỏi này, Cao Tuân Chi thở dài: "Mười năm trước, hắn là người của Trấn Bắc quân, cũng là chủ tướng của Bắc phủ quân."
*
Biết rõ lịch sử, không có nghĩa là biết hết tất cả mọi người trong lịch sử.
Những người được ghi chép lại rốt cuộc cũng chỉ là con số ít, còn nhiều hơn nữa, đều theo thân xác mà tan biến trong dòng chảy thời gian.
Lý Tu Hành cũng giống như những gì Nguyên Bách Phúc nói, là một kẻ tiểu nhân chính hiệu. Cả đời ông ta cũng chẳng làm được việc gì tốt, không được ghi chép lại cũng là điều dễ hiểu, nhưng ai mà ngờ được, trong lịch sử phát triển chân chính của Trấn Bắc quân, ông ta lại là một nhân vật vô cùng quan trọng?
Nếu không có ông ta, năm đó, đội Trấn Bắc do phụ thân Khuất Vân Diệt đặt tên và thành lập cũng sẽ không đột nhiên mà đổi tên thành đội Bắc phủ như vậy, Hơn nữa, tính chất cũng từ đội tự vệ tự phát của quần chúng mà biến thành chó săn của triều đình, chỉ cần triều đình chỉ đâu là đánh đó.
Nếu không có ông ta, Trấn Bắc quân sẽ không phải chịu nhiều năm cay đắng, bị triều đình và các thế gia đại tộc mà bọn họ bảo vệ chế nhạo như vậy. Mấy người đó gọi Trấn Bắc quân là ổ dân đen, là chiến lực cho không, có chết bao nhiêu cũng không thấy xót.
Nếu không có ông ta thì cũng sẽ không có lòng tham của ông ta, khi đó, những người lính kỳ cựu trong Trấn Bắc quân sẽ không bị hao tổn nhanh đến vậy, mà anh trai của Khuất Vân Diệt - người vốn được bồi dưỡng hơn mười năm, được mọi người khen ngợi là người thừa kế Trấn Bắc quân - cũng sẽ không bị ông ta bày kế hãm hại, cuối cùng chết dưới vó ngựa của người Tiên Bi như thế.
Khuất Vân Diệt: "Nguyên Bách Phúc! Quân lệnh ta ban xuống, ngươi coi như gió thoảng bên tai sao! Nếu có tung tích của Lý Tu Hành thì phải lập tức báo cho ta biết! Bây giờ lại để hắn chạy mất, ngươi đáng tội gì!"
Nguyên Bách Phúc vừa mới nói rằng ngay ngày công phá thành Thẩm Lê, Lý Tu Hành đã chạy mất, mà khi Khuất Vân Diệt đến đó, đừng nói là quận Thẩm Lê, ngay cả quận Giang Dương cũng đã bị công phá xong rồi.
Ngay khi Khuất Vân Diệt vừa đứng dậy, Nguyên Bách Phúc đã theo phản xạ mà quỳ xuống, hắn mím môi, nhanh chóng trả lời: "Lý Tu Hành là kẻ có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi, những năm này hắn giống như chó nhà có tang, đầu quân cho rất nhiều thế lực nhưng chẳng ở đâu được lâu, giờ hắn lại tự buông thả hưởng lạc, đi làm tay sai cho Thanh Phong giáo. Đại Vương là Trấn Bắc vương tôn quý, không nên vì một kẻ tiểu nhân như vậy mà hành động theo cảm tính!"
Khuất Vân Diệt: "Ta muốn làm gì, cần ngươi tới xen vào sao!"
Nguyên Bách Phúc nghe thấy giọng điệu thực sự tức giận này, mới nghiến răng, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hắn cúi đầu, nhẫn nhịn nói: "Vâng, Đại Vương nói đúng, là ti chức đã đi quá giới hạn."
Khuất Vân Diệt tức giận đi đi lại lại trong điện chính, y muốn đi bắt cái tên Lý Tu Hành kia, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy rồi, người đó không biết đã chạy đi đâu. Manh mối duy nhất là Thanh Phong giáo, nhưng thế lực của Thanh Phong giáo lại trải rộng khắp mảnh đất Trung Nguyên rộng lớn này.
Càng nghĩ càng tức, Khuất Vân Diệt đá đổ bàn án bên cạnh, đá gãy cả chân bàn bằng gỗ, sau đó gầm lên một tiếng: "Cút ra ngoài!"
Nguyên Bách Phúc không nói một lời, dứt khoát đứng dậy rời đi. Hắn biết tính tình của Khuất Vân Diệt, người này không thể khuyên được, càng khuyên nhủ thì y sẽ càng bực bội, chỉ có thể để y ở một mình thôi.
Nguyên Bách Phúc đi rồi, Khuất Vân Diệt một mình ở trong cung điện, thế nhưng tiếng động vẫn không ngừng lại.
Tiêu Dung kinh ngạc lắng nghe những tiếng leng keng loảng xoảng từ bên kia truyền qua. Một lúc sau, giống như đã đập vỡ hết những thứ có thể đập vỡ, Khuất Vân Diệt mới đột ngột đẩy cửa, sải bước rời khỏi đây.
Lúc này, Tiêu Dung cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, không đứng vững, suýt nữa ngã vào tường.
Cao Tuân Chi vội vàng đỡ hắn một cái, nhìn hắn với vẻ lo lắng: "Tiêu tiên sinh, sao vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải là bị Đại Vương của họ dọa cho phát bệnh luôn rồi chứ…
Nghĩ vậy, Cao Tuân Chi vội vàng nói tốt cho Khuất Vân Diệt: "Chuyện xảy ra hôm nay thực sự là có nguyên do, bình thường Đại Vương không như vậy đâu, mong rằng Tiêu tiên sinh có thể thông cảm--"
Tiêu Dung tự mình đứng vững, lắc đầu: "Ta không sao, đa tạ thừa tướng quan tâm. Ừm, thừa tướng có biết Lý Tu Hành mà bọn họ vừa nhắc đến là người như thế nào không?"
Nghe hắn hỏi này, Cao Tuân Chi thở dài: "Mười năm trước, hắn là người của Trấn Bắc quân, cũng là chủ tướng của Bắc phủ quân."
*
Biết rõ lịch sử, không có nghĩa là biết hết tất cả mọi người trong lịch sử.
Những người được ghi chép lại rốt cuộc cũng chỉ là con số ít, còn nhiều hơn nữa, đều theo thân xác mà tan biến trong dòng chảy thời gian.
Lý Tu Hành cũng giống như những gì Nguyên Bách Phúc nói, là một kẻ tiểu nhân chính hiệu. Cả đời ông ta cũng chẳng làm được việc gì tốt, không được ghi chép lại cũng là điều dễ hiểu, nhưng ai mà ngờ được, trong lịch sử phát triển chân chính của Trấn Bắc quân, ông ta lại là một nhân vật vô cùng quan trọng?
Nếu không có ông ta, năm đó, đội Trấn Bắc do phụ thân Khuất Vân Diệt đặt tên và thành lập cũng sẽ không đột nhiên mà đổi tên thành đội Bắc phủ như vậy, Hơn nữa, tính chất cũng từ đội tự vệ tự phát của quần chúng mà biến thành chó săn của triều đình, chỉ cần triều đình chỉ đâu là đánh đó.
Nếu không có ông ta, Trấn Bắc quân sẽ không phải chịu nhiều năm cay đắng, bị triều đình và các thế gia đại tộc mà bọn họ bảo vệ chế nhạo như vậy. Mấy người đó gọi Trấn Bắc quân là ổ dân đen, là chiến lực cho không, có chết bao nhiêu cũng không thấy xót.
Nếu không có ông ta thì cũng sẽ không có lòng tham của ông ta, khi đó, những người lính kỳ cựu trong Trấn Bắc quân sẽ không bị hao tổn nhanh đến vậy, mà anh trai của Khuất Vân Diệt - người vốn được bồi dưỡng hơn mười năm, được mọi người khen ngợi là người thừa kế Trấn Bắc quân - cũng sẽ không bị ông ta bày kế hãm hại, cuối cùng chết dưới vó ngựa của người Tiên Bi như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro