Chương 6
Nhĩ Đích Vinh Quang
2024-11-14 22:30:03
Sáng sớm, sương trắng nhàn nhạt tràn ngập đường phố, Tiêu Dung đẩy cửa sổ khách điếm, ngồi ở bên cửa sổ mà ngắm nhìn đường phố cổ kính ở bên ngoài.
Đêm đó, sau khi tỉnh lại, cảm giác suy yếu trên người hắn đã giảm đi không ít, tình huống hơi chút cử động là lại ho khan cũng đã biến mất.
Nhìn khung cảnh đường phố yên tĩnh, Tiêu Dung vốn nên bình tĩnh, nhưng hắn lại thật sự không thể bình tĩnh nổi.
Đã nửa năm rồi.
Hắn đã đến cái thời đại này nửa năm rồi, vậy mà vẫn không kiềm được mà cảm thấy bi thương.
Tại sao hắn lại xui xẻo như vậy cơ chứ!!!
*
Hắn có chết cũng sẽ không quên được cái ngày hôm ấy. Mới một giây trước, hắn còn đứng ở trung tâm sân khấu của khán phòng của trường học đại, tạo mộ dáng pose vô cùng đẹp trai, chờ đợi ánh đèn tắt để bắt đầu tập luyện màn nhảy solo của mình; thế mà ngay giây tiếp theo, đèn tắt, hắn đã xuất hiện ở giữa chợ bán thức an của thành Tân An, lại còn đang bày ra động tác nhấc chân giơ kiếm nữa chứ.
Đồ tể bán thịt heo khiếp sợ nhìn hắn, con dao trong tay ông ta rơi xuống cái keeng, cắm ngay trên miếng thịt đầu heo mà một đại nương nào đó muốn mua.
Cái đầu heo chịu nổi khổ hủy dung, vị đại nương kia phẫn nộ mà phỉ nhổ, còn Tiêu Dung thì nhân lúc hỗn loạn mà bỏ chạy.
*
Tiêu Dung hoảng sợ vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn hắn vẫn chưa thể phản ứng được là chuyện gì đang xảy ra vậy. Cũng may là hắn vốn đang tập luyện một màn múa kiếm, trên người cũng đang mặt cổ trang. Có điều, cổ trang trên người hắn lại không giống với cổ trang ở nơi này, ở trong mắt người hiện đại thì có lẽ là không khác gì mấy, nhưng trong mắt con người ở thời đại này thì trang phục này lại vô cùng cổ quái.
Khó khăn lắm mới tìm được một nơi không người để nấp vào, Tiêu Dung ôm chặt thanh kiếm lớn mà viện trưởng lưu luyến không rời, siêu cấp đau lòng mà đưa cho hắn mượn làm đạo cụ. Chỉ mới ngồi xổm sau đống củi một chút thì một giọng nói khiến cho Tiêu Dung hận đến ngứa răng liền vang lên.
Giọng nói này là của hệ thống. Hệ thống này đã công bố là theo tính toán của nó, Tiêu Dung là người có khí tràng tương hợp nhất với nhân vật lịch sử Khuất Vân Diệt, cũng là người có giá trị phù hợp cao nhất.
Khuất Vân Diệt tự mình xưng đế, khai sáng ra vương triều của riêng y, chỉ có điều thời vận của y không tốt, cuối cùng chết thảm ở trong thành Trần Lưu. Trăm ngàn năm sau, bởi vì có quá nhiều người tiếc hận cho Khuất Vân Diệt, thế nên hệ thống đã bắt lấy nguyện vọng này, quyết định thay Khuất Vân Diệt thay đổi vận mệnh.
Nhưng chuyện của loài người thì phải do loài người tự mình giải quyết, hệ thống không thể trực tiếp can thiệp vào được, vì vậy nó đã tìm kiếm tất cả những người biết rõ vận mệnh của Khuất Vân Diệt trong suốt ba ngàn năm qua, cuối cùng đưa ra kết luận rằng Tiêu Dung là người có xác suất thành công cao nhất.
Tiêu Dung nghe xong những lời nó nói thì thiếu chút nữa hộc máu luôn.
“Vận mệnh của y bi thảm thì liên quan gì tới tao? Từ xưa đến nay có biết bao nhiêu người khốn khổ nào, dựa vào cái gì mà kéo tao vào chuyện này hả?! Mày mau đưa tao về đi, cái đồ hệ thống thiếu đạo đức này!!!”
Tiêu Dung thoạt nhìn cũng không hề có gì không ổn, nhưng thật ra chỉ có chính hắn biết, hắn đang hoảng lắm lắm.
Hệ thống nói không sai, hắn xác thật biết rất rõ cái giai đoạn lịch sử này, cũng quen thuộc đến mức hắn không chút nghĩ ngợi mà từ chối luôn. Bởi vì này căn bản thì đây chính là một nhiệm vụ không có cách nào hoàn thành được.
Khuất Vân Diệt nhất định phải xong đời, ai cũng không cứu được hết!
Hệ thống thấy hắn kiên quyết như vậy, mới do dự một chút mà nói với hắn: “Được rồi, vậy thì để tôi đưa anh trở về. Anh còn có lời trăn trối nào muốn nói không?”
Tiêu Dung: “… Lời trăn trối?”
Hệ thống: “Đúng vậy, sau khi anh trở về là giây tiếp theo sẽ bị cái đèn pha lớn ở trên sân khấu rơi trúng làm cho gãy cổ. Với trình độ ý tế của thời đại đó thì loại vết thương trí mạng này là không cách nào chữa khỏi. Nể tình một hồi quen biết, anh có thể lưu lời trăn trối, ví dụ như là anh muốn mặc loại áo liệm nào chẳng hạn, hoặc là muốn nằm trong quan tài kiểu gì, tôi sẽ thay anh báo mộng, nói cho người nhà của anh biết.”
Tiêu Dung: “…”
Đêm đó, sau khi tỉnh lại, cảm giác suy yếu trên người hắn đã giảm đi không ít, tình huống hơi chút cử động là lại ho khan cũng đã biến mất.
Nhìn khung cảnh đường phố yên tĩnh, Tiêu Dung vốn nên bình tĩnh, nhưng hắn lại thật sự không thể bình tĩnh nổi.
Đã nửa năm rồi.
Hắn đã đến cái thời đại này nửa năm rồi, vậy mà vẫn không kiềm được mà cảm thấy bi thương.
Tại sao hắn lại xui xẻo như vậy cơ chứ!!!
*
Hắn có chết cũng sẽ không quên được cái ngày hôm ấy. Mới một giây trước, hắn còn đứng ở trung tâm sân khấu của khán phòng của trường học đại, tạo mộ dáng pose vô cùng đẹp trai, chờ đợi ánh đèn tắt để bắt đầu tập luyện màn nhảy solo của mình; thế mà ngay giây tiếp theo, đèn tắt, hắn đã xuất hiện ở giữa chợ bán thức an của thành Tân An, lại còn đang bày ra động tác nhấc chân giơ kiếm nữa chứ.
Đồ tể bán thịt heo khiếp sợ nhìn hắn, con dao trong tay ông ta rơi xuống cái keeng, cắm ngay trên miếng thịt đầu heo mà một đại nương nào đó muốn mua.
Cái đầu heo chịu nổi khổ hủy dung, vị đại nương kia phẫn nộ mà phỉ nhổ, còn Tiêu Dung thì nhân lúc hỗn loạn mà bỏ chạy.
*
Tiêu Dung hoảng sợ vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn hắn vẫn chưa thể phản ứng được là chuyện gì đang xảy ra vậy. Cũng may là hắn vốn đang tập luyện một màn múa kiếm, trên người cũng đang mặt cổ trang. Có điều, cổ trang trên người hắn lại không giống với cổ trang ở nơi này, ở trong mắt người hiện đại thì có lẽ là không khác gì mấy, nhưng trong mắt con người ở thời đại này thì trang phục này lại vô cùng cổ quái.
Khó khăn lắm mới tìm được một nơi không người để nấp vào, Tiêu Dung ôm chặt thanh kiếm lớn mà viện trưởng lưu luyến không rời, siêu cấp đau lòng mà đưa cho hắn mượn làm đạo cụ. Chỉ mới ngồi xổm sau đống củi một chút thì một giọng nói khiến cho Tiêu Dung hận đến ngứa răng liền vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói này là của hệ thống. Hệ thống này đã công bố là theo tính toán của nó, Tiêu Dung là người có khí tràng tương hợp nhất với nhân vật lịch sử Khuất Vân Diệt, cũng là người có giá trị phù hợp cao nhất.
Khuất Vân Diệt tự mình xưng đế, khai sáng ra vương triều của riêng y, chỉ có điều thời vận của y không tốt, cuối cùng chết thảm ở trong thành Trần Lưu. Trăm ngàn năm sau, bởi vì có quá nhiều người tiếc hận cho Khuất Vân Diệt, thế nên hệ thống đã bắt lấy nguyện vọng này, quyết định thay Khuất Vân Diệt thay đổi vận mệnh.
Nhưng chuyện của loài người thì phải do loài người tự mình giải quyết, hệ thống không thể trực tiếp can thiệp vào được, vì vậy nó đã tìm kiếm tất cả những người biết rõ vận mệnh của Khuất Vân Diệt trong suốt ba ngàn năm qua, cuối cùng đưa ra kết luận rằng Tiêu Dung là người có xác suất thành công cao nhất.
Tiêu Dung nghe xong những lời nó nói thì thiếu chút nữa hộc máu luôn.
“Vận mệnh của y bi thảm thì liên quan gì tới tao? Từ xưa đến nay có biết bao nhiêu người khốn khổ nào, dựa vào cái gì mà kéo tao vào chuyện này hả?! Mày mau đưa tao về đi, cái đồ hệ thống thiếu đạo đức này!!!”
Tiêu Dung thoạt nhìn cũng không hề có gì không ổn, nhưng thật ra chỉ có chính hắn biết, hắn đang hoảng lắm lắm.
Hệ thống nói không sai, hắn xác thật biết rất rõ cái giai đoạn lịch sử này, cũng quen thuộc đến mức hắn không chút nghĩ ngợi mà từ chối luôn. Bởi vì này căn bản thì đây chính là một nhiệm vụ không có cách nào hoàn thành được.
Khuất Vân Diệt nhất định phải xong đời, ai cũng không cứu được hết!
Hệ thống thấy hắn kiên quyết như vậy, mới do dự một chút mà nói với hắn: “Được rồi, vậy thì để tôi đưa anh trở về. Anh còn có lời trăn trối nào muốn nói không?”
Tiêu Dung: “… Lời trăn trối?”
Hệ thống: “Đúng vậy, sau khi anh trở về là giây tiếp theo sẽ bị cái đèn pha lớn ở trên sân khấu rơi trúng làm cho gãy cổ. Với trình độ ý tế của thời đại đó thì loại vết thương trí mạng này là không cách nào chữa khỏi. Nể tình một hồi quen biết, anh có thể lưu lời trăn trối, ví dụ như là anh muốn mặc loại áo liệm nào chẳng hạn, hoặc là muốn nằm trong quan tài kiểu gì, tôi sẽ thay anh báo mộng, nói cho người nhà của anh biết.”
Tiêu Dung: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro