Chương 7
Nhĩ Đích Vinh Quang
2024-11-14 22:30:03
Nói xong, hệ thống đang định đưa Tiêu Dung trở về, Tiêu Dung dại ra nhìn nó, đột nhiên phản ứng lại, mới khóc lóc thảm thiết nói: “Không không không! Tao đổi ý rồi, để tao ở lại đây đi! Nghĩ kỹ lại thì Khuất Vân Diệt thật sự cũng không đáng chết, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, một người sinh ra dưới lá cờ đỏ như tao sao có thể từ chối được cơ chứ! Mày cứ giao cho tao đi, tao sẽ cứu y!”
Hệ thống nghe vậy thì khẽ mỉm cười.
Hệ thống chỉ phụ trách đưa người tới đây chứ không hề cho Tiêu Dung bàn tay vàng nào cả. Nhưng mà ngẫm lại, kiến thức dự trữ của Tiêu Dung chính là bàn tay vàng lớn nhất của hắn rồi.
Sau một hồi thao tác, hệ thống đem vận mệnh của Tiêu Dung và Khuất Vân Diệt trói buộc lại với nhau, sau đó mới ‘mã hậu pháo’ mà nói cho hắn biết, bởi vì cái mệnh này của hắn xem như là nhặt được, nên nếu nhiệm vụ không hoàn thành, hắn phải cùng chết với Khuất Vân Diệt. Hơn nữa, để kích thích sự nhiệt tình của hắn, tình trạng cơ thể hắn cũng sẽ bị ràng buộc với giá trị khí vận của Khuất Vân Diệt luôn.
Khuất Vân Diệt cách ngôi vị đế vương càng gần một bước, thân thể của hắn sẽ càng khỏe mạnh hơn, mà Khuất Vân Diệt cách ngôi vị đế vương xa hơn một bước, thì thân thể hắn sẽ sinh bệnh.
Mức độ bệnh tật cũng sẽ căn cứ vào tình hình ngay lúc đó để tự động điều chỉnh, nhẹ thì sẽ cảm thấy choáng váng mặt mày, mà nặng thì sẽ trực tiếp hộc máu luôn.
Nhưng hắn cũng không cần lo lắng rằng căn bệnh này sẽ giết chết mình. Chỉ cần Khuất Vân Diệt còn sống, chỉ cần y còn có cơ hội ngồi lên ngai vàng kia, thế thì Tiêu Dung sẽ giống như được ăn thịt Đường vậy, dù thế nào thì cũng không chết được.
Nhưng một khi Khuất Vân Diệt chết, hoặc là, dưới tình huống mà mọi người không nhìn thấy, giá trị khí vận của y hoàn toàn biến mất, đã định sẵn là không còn có khả năng xưng đế nữa, vậy thì Tiêu Dung cũng sẽ chết ngay ở thời điểm giá trị khí vận của Khuất Vân Diệt biến mất.
Tuy nhiên, ngược lại thì ở thời điểm mà cho dù Khuất Vân Diệt còn chưa lên làm hoàng đế, nhưng tình thế lúc đó cũng đã được xác định rằng y nhất định sẽ trở thành hoàng đế, giá trị khí vận đã đầy, hơn nữa cũng không còn ai có thể uy hiếp được y, vậy thì khi đó Tiêu Dung cũng không cần phải chờ đến lúc Khuất Vân Diệt thật sự đăng cơ mới được giải trừ trói buộc với y, mà về sau hắn muốn làm gì thì có thể làm cái đó, sẽ không phải chịu gông cùm xiềng xích nữa.
Sau khi giải thích xong những điều này, hệ thống liền biến mất, không biết là lại đi tai họa cho người đáng thương nào nữa đây.
Chỉ để lại một Tiêu Dung với khuôn mặt ngơ ngác, thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Trừ bỏ một cái mạng chẳng hề được bảo đảm, hệ thống này thật sự chẳng cho hắn thêm cái gì nữa sất.
Hắn ăn mặc áo quần lố lăng, ôm thanh kiếm của viện trưởng, không có cơm ăn, cũng chẳng có chỗ ở, cũng không dám đi cầm cố thanh kiếm này, bởi dù sao đây cũng là bảo bối quý giá của viện trưởng, cũng là chỗ dựa cuối cùng của hắn lúc cùng đường.
Tiêu Dung thật sự không muốn nhắc lại cái quá trình mà hắn từ một kẻ trắng tay, lại còn không có hộ khẩu, đã lăn lộn như thế nào mà đi được cho đến bây giờ. Cái quá trình chua xót đẫm nước mắt đó, thôi thì cứ để cho nó qua đi.
Hắn tốn mất hơn nửa năm, đi hơn ba ngàn dặm, mới có thể từ Tân An đuổi tới Bình Dương này, thế mà đến cả nửa phần bóng dáng của đội quân Trấn Bắc mà hắn cũng chẳng thấy được. Tiêu Dung chỉ có thể vô lý mà đổ hết trách nhiệm lên đầu Khuất Vân Diệt - cái người mà mình còn chưa gặp mặt mà thôi. Nhưng thật ra, chính hắn cũng có đôi phần trách nhiệm.
Khi hệ thống mới rời đi, Tiêu Dung tính toán thời gian, phát hiện chính mình còn có hơn hai năm để mà lãng phí, hơn nữa hắn là bị buộc phải trói định, thế nên trong lòng rất kháng cự chuyện đi tìm Khuất Vân Diệt.
Hắn chậm rì rì mà xuất phát, khi tới Hoài Âm thì lại phát hiện Khuất Vân Diệt đã rời khỏi phiên hội sự ba bên ở đây rồi. Lúc đó, trong lòng Tiêu Dung còn thở phào nhẹ nhõm một hơi nữa chứ.
Còn về phần từ khi nào hắn bắt đầu liều mạng mà đuổi theo, thì đó chính là khi hắn lần đầu tiên cảm nhận được, cái gì gọi là không đau không ốm mà sinh bệnh…
Hệ thống nghe vậy thì khẽ mỉm cười.
Hệ thống chỉ phụ trách đưa người tới đây chứ không hề cho Tiêu Dung bàn tay vàng nào cả. Nhưng mà ngẫm lại, kiến thức dự trữ của Tiêu Dung chính là bàn tay vàng lớn nhất của hắn rồi.
Sau một hồi thao tác, hệ thống đem vận mệnh của Tiêu Dung và Khuất Vân Diệt trói buộc lại với nhau, sau đó mới ‘mã hậu pháo’ mà nói cho hắn biết, bởi vì cái mệnh này của hắn xem như là nhặt được, nên nếu nhiệm vụ không hoàn thành, hắn phải cùng chết với Khuất Vân Diệt. Hơn nữa, để kích thích sự nhiệt tình của hắn, tình trạng cơ thể hắn cũng sẽ bị ràng buộc với giá trị khí vận của Khuất Vân Diệt luôn.
Khuất Vân Diệt cách ngôi vị đế vương càng gần một bước, thân thể của hắn sẽ càng khỏe mạnh hơn, mà Khuất Vân Diệt cách ngôi vị đế vương xa hơn một bước, thì thân thể hắn sẽ sinh bệnh.
Mức độ bệnh tật cũng sẽ căn cứ vào tình hình ngay lúc đó để tự động điều chỉnh, nhẹ thì sẽ cảm thấy choáng váng mặt mày, mà nặng thì sẽ trực tiếp hộc máu luôn.
Nhưng hắn cũng không cần lo lắng rằng căn bệnh này sẽ giết chết mình. Chỉ cần Khuất Vân Diệt còn sống, chỉ cần y còn có cơ hội ngồi lên ngai vàng kia, thế thì Tiêu Dung sẽ giống như được ăn thịt Đường vậy, dù thế nào thì cũng không chết được.
Nhưng một khi Khuất Vân Diệt chết, hoặc là, dưới tình huống mà mọi người không nhìn thấy, giá trị khí vận của y hoàn toàn biến mất, đã định sẵn là không còn có khả năng xưng đế nữa, vậy thì Tiêu Dung cũng sẽ chết ngay ở thời điểm giá trị khí vận của Khuất Vân Diệt biến mất.
Tuy nhiên, ngược lại thì ở thời điểm mà cho dù Khuất Vân Diệt còn chưa lên làm hoàng đế, nhưng tình thế lúc đó cũng đã được xác định rằng y nhất định sẽ trở thành hoàng đế, giá trị khí vận đã đầy, hơn nữa cũng không còn ai có thể uy hiếp được y, vậy thì khi đó Tiêu Dung cũng không cần phải chờ đến lúc Khuất Vân Diệt thật sự đăng cơ mới được giải trừ trói buộc với y, mà về sau hắn muốn làm gì thì có thể làm cái đó, sẽ không phải chịu gông cùm xiềng xích nữa.
Sau khi giải thích xong những điều này, hệ thống liền biến mất, không biết là lại đi tai họa cho người đáng thương nào nữa đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ để lại một Tiêu Dung với khuôn mặt ngơ ngác, thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Trừ bỏ một cái mạng chẳng hề được bảo đảm, hệ thống này thật sự chẳng cho hắn thêm cái gì nữa sất.
Hắn ăn mặc áo quần lố lăng, ôm thanh kiếm của viện trưởng, không có cơm ăn, cũng chẳng có chỗ ở, cũng không dám đi cầm cố thanh kiếm này, bởi dù sao đây cũng là bảo bối quý giá của viện trưởng, cũng là chỗ dựa cuối cùng của hắn lúc cùng đường.
Tiêu Dung thật sự không muốn nhắc lại cái quá trình mà hắn từ một kẻ trắng tay, lại còn không có hộ khẩu, đã lăn lộn như thế nào mà đi được cho đến bây giờ. Cái quá trình chua xót đẫm nước mắt đó, thôi thì cứ để cho nó qua đi.
Hắn tốn mất hơn nửa năm, đi hơn ba ngàn dặm, mới có thể từ Tân An đuổi tới Bình Dương này, thế mà đến cả nửa phần bóng dáng của đội quân Trấn Bắc mà hắn cũng chẳng thấy được. Tiêu Dung chỉ có thể vô lý mà đổ hết trách nhiệm lên đầu Khuất Vân Diệt - cái người mà mình còn chưa gặp mặt mà thôi. Nhưng thật ra, chính hắn cũng có đôi phần trách nhiệm.
Khi hệ thống mới rời đi, Tiêu Dung tính toán thời gian, phát hiện chính mình còn có hơn hai năm để mà lãng phí, hơn nữa hắn là bị buộc phải trói định, thế nên trong lòng rất kháng cự chuyện đi tìm Khuất Vân Diệt.
Hắn chậm rì rì mà xuất phát, khi tới Hoài Âm thì lại phát hiện Khuất Vân Diệt đã rời khỏi phiên hội sự ba bên ở đây rồi. Lúc đó, trong lòng Tiêu Dung còn thở phào nhẹ nhõm một hơi nữa chứ.
Còn về phần từ khi nào hắn bắt đầu liều mạng mà đuổi theo, thì đó chính là khi hắn lần đầu tiên cảm nhận được, cái gì gọi là không đau không ốm mà sinh bệnh…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro