Chương 1
2024-11-20 21:53:57
Lớp 12-1 có học sinh mới, Quý Mông vừa bước vào lớp đã nghe thấy mọi người bàn tán về người đó.
Cô không nói gì mà chỉ nghiêng người nói với người phía sau mình.
“Tự giới thiệu đi.”
Người nọ trông có vẻ lười biếng, dưới ánh nhìn chăm chú của Quý Mông, anh dựa người lên khung cửa như không xương.
Anh nói: “Bạn lớp trưởng, tôi còn phải tự giới thiệu ư? Tôi tưởng tất cả học sinh trong trường Trung học Số Một đều biết tôi cơ.”
Sau khi nhìn thấy Quý Mông, các học sinh trong lớp tự động tắt tiếng, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện, lúc đó họ mới thấy chàng trai dựa vào khung cửa, anh vừa khéo đứng ở góc mà mọi người không nhìn thấy.
Nhưng hiển nhiên đã có người nghe ra giọng anh, hoặc là phân tích ra tên của anh từ cuộc trò chuyện.
“Lục Chỉ ư?”
“Là giọng của Lục Chỉ đó!”
“Trời đất, hot boy trường chuyển tới lớp mình làm gì? Không phải cậu ấy ở lớp 12-16 khá tốt sao?”
“Có chú là nhà đầu tư chính của trường ghê gớm thật đấy, không cần thi vẫn có thể chuyển từ lớp bình thường tới lớp tên lửa(*).”
(*) Lớp tên lửa (hay còn gọi là lớp hỏa tiễn): Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, là lớp chỉ toàn là học sinh giỏi đều tất cả các môn, quy tụ những học sinh giỏi để tạo ra một lớp đứng đầu. Lớp tên lửa luôn học nhiều hơn lớp khác, lớp tên lửa cao hơn lớp chọn.
Tiếng bàn tán không ngừng vang lên bên tai.
Quý Mông đi lên bục giảng và nói “Trật tự”, tiếng bàn tán mới dừng lại.
Cô quay đầu nhìn về phía Lục Chỉ đứng cạnh cửa.
Chàng trai được trời phú cho một khuôn mặt tuyệt đẹp, ngũ quan tinh xảo như tạc tượng, đôi mắt phượng hẹp dài, vóc dáng cao ráo, cả người anh như một bức tranh sơn dầu tươi sáng với độ bão hòa cực cao, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý.
Quý Mông không bị bức tranh sơn dầu đầy màu sắc này mê hoặc, nhưng các bạn học thò đầu ra hóng đều si mê.
Vì sợ sự uy nghiêm to lớn của lớp trưởng ở đây nên các bạn học chỉ có thể gào thét trong im lặng, hoặc là điên cuồng lắc tay áo của bạn cùng bàn.
Thấy Lục Chỉ không định giới thiệu, Quý Mông dứt khoát làm điều đó thay anh, cô duỗi tay về phía anh rồi nói: “Đây là Lục Chỉ, về sau sẽ là thành viên của lớp chúng ta, mọi người vỗ tay chào đón.”
Vừa dứt lời, lớp học đã vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ.
Nếu không biết thì còn tưởng lớp họ đang tiếp đón một nhân vật lớn nào đó.
Lục Chỉ nhìn Quý Mông bằng ánh mắt kỳ quái, anh chậm rãi đứng thẳng dậy, đi vào lớp.
“Lớp trưởng, chỗ ngồi của tôi ở đâu?” Anh nhìn khắp lớp, không thấy có vị trí trống.
“Cậu đi lấy bàn ghế với tôi, tạm thời ngồi ở cuối dãy đã, ngày mai thầy Khâu sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người theo thành tích cuối kỳ một.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nói xong, Quý Mông liếc mắt nhìn đại diện môn Văn và đại diện môn tiếng Anh, hai đại diện môn học gật đầu tỏ vẻ đã nhận được tín hiệu.
Sau đó, cô dẫn Lục Chỉ ra khỏi lớp, đi lấy bàn ghế mới.
Sau khi hai người rời đi, trong lớp lập tức vang lên tiếng đọc diễn cảm to và rõ ràng.
“Không hổ là lớp tên lửa, ngày thông báo cũng không bỏ lỡ cơ hội học tập.”
Tiếng Lục Chỉ vang lên sau lưng cô, giọng điệu không rõ ràng.
Quý Mông không hề quay đầu, cô nói: “Một tấc thời gian một tấc vàng, thời gian là tài nguyên quý giá nhất.”
Lục Chỉ nghẹn lại trước câu trả lời máy móc này.
Hai người một trước một sau đi trên hành lang khu dạy học, học sinh đi ngang qua đều lần lượt nhìn lại, không ngoại lệ mà nhìn chằm chằm vào Lục Chỉ.
Quý Mông nhớ ra, cô từng nghe bạn cùng bàn Trì Sư nói rằng, trường Trung học Số Một có một cách gọi là “hiệu ứng Lục Chỉ”, hiệu ứng này có nghĩa là tất cả những người xuất hiện bên cạnh Lục Chỉ đều sẽ tự động trở nên vô hình, trong mắt người qua đường vĩnh viễn chỉ có một mình Lục Chỉ, cho nên trong mắt mọi người anh rất cô đơn, lẻ loi một mình.
Nhưng sự thật là anh có rất nhiều bạn bè xấu.
Khi đến khu vực hậu cần của trường, Quý Mông thuận lợi giúp Lục Chỉ nhận bàn ghế mới, cô trực tiếp cầm ghế đi đằng trước.
Lục Chỉ lớn chừng này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh bị người ta phớt lờ hoàn toàn như thế, anh nhún vai, một tay xách bàn đi theo phía sau cô.
Lục Chỉ người cao chân dài, anh nhìn cô gái nhỏ gầy chỉ cao tới vai mình trước mặt, xách một cái ghế có vẻ hơi khó khăn với cô.
Lục Chỉ bước nhanh hai bước, giọng điệu cứng nhắc: “Đưa tôi đi, tôi không cần con gái xách đồ hộ.”
Quý Mông nhìn vào mắt anh, cô thấy được sự cố chấp của anh nên cô buông tay ra, đưa ghế cho anh.
Lục Chỉ không ngờ lại suôn sẻ như vậy, còn tưởng lớp trưởng sẽ kiên quyết giúp đỡ, anh thầm nghĩ bạn lớp trưởng mới này cũng chỉ là miệng hùm gan sứa thôi.
Trở lại lớp, tiết đọc buổi sáng đã trôi qua, các bạn học sinh bắt đầu nộp bài tập hè.
Lúc này, Quý Mông lại bị ông Khâu chủ nhiệm lớp gọi đi.
Ông Khâu đi thẳng vào vấn đề: “Quý Mông, học kỳ này em ngồi cùng bàn với Lục Chỉ có được không? Thành tích của em tốt, có thể giúp em ấy.”
Cuối cùng trên khuôn mặt nhỏ nhắn không hề dao động của Quý Mông cũng có biểu cảm sinh động, cô rất kinh ngạc: “Em ngồi cùng bàn với cậu ấy?”
Ông Khâu gật đầu, dường như không định rút lại mệnh lệnh đã giao: “Đúng vậy, em là học sinh có thành tích tốt nhất trường, tính cách cũng chín chắn, cả năm lớp mười lẫn lớp mười một em đều lập nhóm nhỏ học tập, giúp khá nhiều bạn tiến bộ hơn, em là một lớp trưởng giỏi, cũng chỉ có em ngồi cùng bàn với em ấy, thầy mới yên tâm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Quý Mông nhìn vào mắt ông Khâu, trong lòng gần như đã đoán ra được.
Có lẽ không phải bởi vì mấy chuyện này.
Cả lớp tên lửa có ba mươi người, ồ không, bây giờ là ba mươi mốt người, người có thành tích kém nhất cũng nằm trong top tám mươi của trường, trong đó cũng có mấy người có tính cách chín chắn. Ai ngồi cùng bàn với Lục Chỉ cũng có thể giúp đỡ anh trong việc học tập.
Nhưng mấu chốt nằm ở gương mặt của Lục Chỉ, và tính cách kiêu ngạo phóng khoáng của anh.
Học sinh nam, sợ anh.
Học sinh nữ, có nguy cơ yêu sớm.
Chỉ có Quý Mông, tất cả giáo viên đều cảm thấy học sinh này chín chắn điềm tĩnh, một lòng chỉ có học tập, chắc chắn sẽ không thích các chàng trai xấu cùng lứa tuổi. Hơn nữa điều kiện gia đình cô không tốt, lại càng bài xích nam giới vì bố ruột của mình.
Hơn nữa trong số các học sinh nữ, ngoại hình của Quý Mông cũng không được tốt lắm, tóc mái dày, cặp kính gọng đen bằng nhựa rẻ tiền nhất và bộ đồng phục nghiêm chỉnh đúng mực, những “nét riêng” này khiến ngoại hình của cô trở nên mờ nhạt nhất trong biển người
Vì vậy, các giáo viên đã nhất trí chọn Quý Mông.
Quý Mông cảm thấy mình phải nhận lấy một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhưng cô không thể nào từ chối được, vậy nên cô đành gật đầu: “Vâng, em biết rồi ạ.”
Không hiểu sao, ông Khâu lại có thể nhìn ra chút bất lực trong vẻ mặt như ngày thường của cô, vốn dĩ ông rất áy náy với quyết định này, nhưng bên nhà đầu tư lại rất hài lòng với thành tích của Quý Mông, ông không làm chủ được.
Ông Khâu chỉ có thể an ủi: “Quý Mông, đừng tạo áp lực cho bản thân, có thể dạy kèm Lục Chỉ được thì dạy, không được thì thôi, đừng trì hoãn việc học của em vì em ấy.”
“Vâng.” Quý Mông gật đầu: “Thầy còn có việc khác không ạ?”
“Hết rồi, em dán sơ đồ chỗ ngồi này lên, các em tự đổi chỗ, đổi xong thì về nhà đi.”
“Vâng ạ.”
Quý Mông cầm sơ đồ chỗ ngồi đi về lớp, cô cúi đầu nhìn thấy tên cô và Lục Chỉ kề sát bên nhau, cô thở dài khẽ đến mức khó phát hiện.
Lần đầu tiên cô cảm thấy văn phòng giáo viên chủ nhiệm lại gần lớp học tới vậy, chưa đi được mấy bước đã đến cửa lớp.
Thời học sinh, chuyện đổi chỗ trong học kỳ mới là một chuyện lớn, cũng là truyền thống của lớp 12-1.
Vào ngày này, mọi người đều mong chờ được ngồi cùng bàn với ai đó, sau khi Lục Chỉ chuyển tới lớp, sự mong chờ này càng tăng cao hơn, dẫn tới việc bầu không khí trong lớp có vẻ hơi nôn nóng.
Quý Mông xuất hiện khiến mọi người bình tĩnh lại.
Cô liếc nhìn đồng hồ treo cuối lớp, lúc này còn mười phút nữa là kết thúc tiết đọc buổi sáng, rất thích hợp để điều chỉnh chỗ ngồi.
Cô không nói gì mà chỉ nghiêng người nói với người phía sau mình.
“Tự giới thiệu đi.”
Người nọ trông có vẻ lười biếng, dưới ánh nhìn chăm chú của Quý Mông, anh dựa người lên khung cửa như không xương.
Anh nói: “Bạn lớp trưởng, tôi còn phải tự giới thiệu ư? Tôi tưởng tất cả học sinh trong trường Trung học Số Một đều biết tôi cơ.”
Sau khi nhìn thấy Quý Mông, các học sinh trong lớp tự động tắt tiếng, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện, lúc đó họ mới thấy chàng trai dựa vào khung cửa, anh vừa khéo đứng ở góc mà mọi người không nhìn thấy.
Nhưng hiển nhiên đã có người nghe ra giọng anh, hoặc là phân tích ra tên của anh từ cuộc trò chuyện.
“Lục Chỉ ư?”
“Là giọng của Lục Chỉ đó!”
“Trời đất, hot boy trường chuyển tới lớp mình làm gì? Không phải cậu ấy ở lớp 12-16 khá tốt sao?”
“Có chú là nhà đầu tư chính của trường ghê gớm thật đấy, không cần thi vẫn có thể chuyển từ lớp bình thường tới lớp tên lửa(*).”
(*) Lớp tên lửa (hay còn gọi là lớp hỏa tiễn): Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, là lớp chỉ toàn là học sinh giỏi đều tất cả các môn, quy tụ những học sinh giỏi để tạo ra một lớp đứng đầu. Lớp tên lửa luôn học nhiều hơn lớp khác, lớp tên lửa cao hơn lớp chọn.
Tiếng bàn tán không ngừng vang lên bên tai.
Quý Mông đi lên bục giảng và nói “Trật tự”, tiếng bàn tán mới dừng lại.
Cô quay đầu nhìn về phía Lục Chỉ đứng cạnh cửa.
Chàng trai được trời phú cho một khuôn mặt tuyệt đẹp, ngũ quan tinh xảo như tạc tượng, đôi mắt phượng hẹp dài, vóc dáng cao ráo, cả người anh như một bức tranh sơn dầu tươi sáng với độ bão hòa cực cao, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý.
Quý Mông không bị bức tranh sơn dầu đầy màu sắc này mê hoặc, nhưng các bạn học thò đầu ra hóng đều si mê.
Vì sợ sự uy nghiêm to lớn của lớp trưởng ở đây nên các bạn học chỉ có thể gào thét trong im lặng, hoặc là điên cuồng lắc tay áo của bạn cùng bàn.
Thấy Lục Chỉ không định giới thiệu, Quý Mông dứt khoát làm điều đó thay anh, cô duỗi tay về phía anh rồi nói: “Đây là Lục Chỉ, về sau sẽ là thành viên của lớp chúng ta, mọi người vỗ tay chào đón.”
Vừa dứt lời, lớp học đã vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ.
Nếu không biết thì còn tưởng lớp họ đang tiếp đón một nhân vật lớn nào đó.
Lục Chỉ nhìn Quý Mông bằng ánh mắt kỳ quái, anh chậm rãi đứng thẳng dậy, đi vào lớp.
“Lớp trưởng, chỗ ngồi của tôi ở đâu?” Anh nhìn khắp lớp, không thấy có vị trí trống.
“Cậu đi lấy bàn ghế với tôi, tạm thời ngồi ở cuối dãy đã, ngày mai thầy Khâu sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người theo thành tích cuối kỳ một.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nói xong, Quý Mông liếc mắt nhìn đại diện môn Văn và đại diện môn tiếng Anh, hai đại diện môn học gật đầu tỏ vẻ đã nhận được tín hiệu.
Sau đó, cô dẫn Lục Chỉ ra khỏi lớp, đi lấy bàn ghế mới.
Sau khi hai người rời đi, trong lớp lập tức vang lên tiếng đọc diễn cảm to và rõ ràng.
“Không hổ là lớp tên lửa, ngày thông báo cũng không bỏ lỡ cơ hội học tập.”
Tiếng Lục Chỉ vang lên sau lưng cô, giọng điệu không rõ ràng.
Quý Mông không hề quay đầu, cô nói: “Một tấc thời gian một tấc vàng, thời gian là tài nguyên quý giá nhất.”
Lục Chỉ nghẹn lại trước câu trả lời máy móc này.
Hai người một trước một sau đi trên hành lang khu dạy học, học sinh đi ngang qua đều lần lượt nhìn lại, không ngoại lệ mà nhìn chằm chằm vào Lục Chỉ.
Quý Mông nhớ ra, cô từng nghe bạn cùng bàn Trì Sư nói rằng, trường Trung học Số Một có một cách gọi là “hiệu ứng Lục Chỉ”, hiệu ứng này có nghĩa là tất cả những người xuất hiện bên cạnh Lục Chỉ đều sẽ tự động trở nên vô hình, trong mắt người qua đường vĩnh viễn chỉ có một mình Lục Chỉ, cho nên trong mắt mọi người anh rất cô đơn, lẻ loi một mình.
Nhưng sự thật là anh có rất nhiều bạn bè xấu.
Khi đến khu vực hậu cần của trường, Quý Mông thuận lợi giúp Lục Chỉ nhận bàn ghế mới, cô trực tiếp cầm ghế đi đằng trước.
Lục Chỉ lớn chừng này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh bị người ta phớt lờ hoàn toàn như thế, anh nhún vai, một tay xách bàn đi theo phía sau cô.
Lục Chỉ người cao chân dài, anh nhìn cô gái nhỏ gầy chỉ cao tới vai mình trước mặt, xách một cái ghế có vẻ hơi khó khăn với cô.
Lục Chỉ bước nhanh hai bước, giọng điệu cứng nhắc: “Đưa tôi đi, tôi không cần con gái xách đồ hộ.”
Quý Mông nhìn vào mắt anh, cô thấy được sự cố chấp của anh nên cô buông tay ra, đưa ghế cho anh.
Lục Chỉ không ngờ lại suôn sẻ như vậy, còn tưởng lớp trưởng sẽ kiên quyết giúp đỡ, anh thầm nghĩ bạn lớp trưởng mới này cũng chỉ là miệng hùm gan sứa thôi.
Trở lại lớp, tiết đọc buổi sáng đã trôi qua, các bạn học sinh bắt đầu nộp bài tập hè.
Lúc này, Quý Mông lại bị ông Khâu chủ nhiệm lớp gọi đi.
Ông Khâu đi thẳng vào vấn đề: “Quý Mông, học kỳ này em ngồi cùng bàn với Lục Chỉ có được không? Thành tích của em tốt, có thể giúp em ấy.”
Cuối cùng trên khuôn mặt nhỏ nhắn không hề dao động của Quý Mông cũng có biểu cảm sinh động, cô rất kinh ngạc: “Em ngồi cùng bàn với cậu ấy?”
Ông Khâu gật đầu, dường như không định rút lại mệnh lệnh đã giao: “Đúng vậy, em là học sinh có thành tích tốt nhất trường, tính cách cũng chín chắn, cả năm lớp mười lẫn lớp mười một em đều lập nhóm nhỏ học tập, giúp khá nhiều bạn tiến bộ hơn, em là một lớp trưởng giỏi, cũng chỉ có em ngồi cùng bàn với em ấy, thầy mới yên tâm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Quý Mông nhìn vào mắt ông Khâu, trong lòng gần như đã đoán ra được.
Có lẽ không phải bởi vì mấy chuyện này.
Cả lớp tên lửa có ba mươi người, ồ không, bây giờ là ba mươi mốt người, người có thành tích kém nhất cũng nằm trong top tám mươi của trường, trong đó cũng có mấy người có tính cách chín chắn. Ai ngồi cùng bàn với Lục Chỉ cũng có thể giúp đỡ anh trong việc học tập.
Nhưng mấu chốt nằm ở gương mặt của Lục Chỉ, và tính cách kiêu ngạo phóng khoáng của anh.
Học sinh nam, sợ anh.
Học sinh nữ, có nguy cơ yêu sớm.
Chỉ có Quý Mông, tất cả giáo viên đều cảm thấy học sinh này chín chắn điềm tĩnh, một lòng chỉ có học tập, chắc chắn sẽ không thích các chàng trai xấu cùng lứa tuổi. Hơn nữa điều kiện gia đình cô không tốt, lại càng bài xích nam giới vì bố ruột của mình.
Hơn nữa trong số các học sinh nữ, ngoại hình của Quý Mông cũng không được tốt lắm, tóc mái dày, cặp kính gọng đen bằng nhựa rẻ tiền nhất và bộ đồng phục nghiêm chỉnh đúng mực, những “nét riêng” này khiến ngoại hình của cô trở nên mờ nhạt nhất trong biển người
Vì vậy, các giáo viên đã nhất trí chọn Quý Mông.
Quý Mông cảm thấy mình phải nhận lấy một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhưng cô không thể nào từ chối được, vậy nên cô đành gật đầu: “Vâng, em biết rồi ạ.”
Không hiểu sao, ông Khâu lại có thể nhìn ra chút bất lực trong vẻ mặt như ngày thường của cô, vốn dĩ ông rất áy náy với quyết định này, nhưng bên nhà đầu tư lại rất hài lòng với thành tích của Quý Mông, ông không làm chủ được.
Ông Khâu chỉ có thể an ủi: “Quý Mông, đừng tạo áp lực cho bản thân, có thể dạy kèm Lục Chỉ được thì dạy, không được thì thôi, đừng trì hoãn việc học của em vì em ấy.”
“Vâng.” Quý Mông gật đầu: “Thầy còn có việc khác không ạ?”
“Hết rồi, em dán sơ đồ chỗ ngồi này lên, các em tự đổi chỗ, đổi xong thì về nhà đi.”
“Vâng ạ.”
Quý Mông cầm sơ đồ chỗ ngồi đi về lớp, cô cúi đầu nhìn thấy tên cô và Lục Chỉ kề sát bên nhau, cô thở dài khẽ đến mức khó phát hiện.
Lần đầu tiên cô cảm thấy văn phòng giáo viên chủ nhiệm lại gần lớp học tới vậy, chưa đi được mấy bước đã đến cửa lớp.
Thời học sinh, chuyện đổi chỗ trong học kỳ mới là một chuyện lớn, cũng là truyền thống của lớp 12-1.
Vào ngày này, mọi người đều mong chờ được ngồi cùng bàn với ai đó, sau khi Lục Chỉ chuyển tới lớp, sự mong chờ này càng tăng cao hơn, dẫn tới việc bầu không khí trong lớp có vẻ hơi nôn nóng.
Quý Mông xuất hiện khiến mọi người bình tĩnh lại.
Cô liếc nhìn đồng hồ treo cuối lớp, lúc này còn mười phút nữa là kết thúc tiết đọc buổi sáng, rất thích hợp để điều chỉnh chỗ ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro