Chương 18
2024-11-20 21:53:57
Lục Chỉ cảm thấy khó tin, nhưng nghĩ lại những lời này được thốt
ra từ miệng của lớp trưởng cứng nhắc, anh lại cảm thấy có chút hợp tình
hợp lý.
Dù gì cô cũng là người có nền nếp như vậy, không phải ư?
“Không cần xin lỗi.” Anh xoay bút, ngón tay đẹp chuyển động linh hoạt, anh thản nhiên nói: “Cậu không làm sai điều gì, như lời cậu nói, cậu muốn tốt cho tôi mà?”
“Muốn tốt cho cậu cũng là một kiểu ép buộc có đạo đức...”
“Không, ít nhất là cậu không có ý kia. Ban đầu tôi cũng rất tức giận, cảm thấy cậu rất đáng ghét khi xen vào việc của người khác, nhưng sau này thấy cậu đối xử với ai cũng như vậy, tôi lại bình tĩnh lại.” Lục Chỉ nhún vai, trên mặt không có một chút tức giận: “Cậu không có ý định tiến hành ép buộc đạo đức với tôi.”
—— Chẳng qua là quá cứng nhắc.
Quý Mông mím môi, sau đó duỗi tay phải ra: “Có thể bắt tay làm hòa không?”
Lục Chỉ ngẩn ngơ, cụp mắt nhìn bàn tay duỗi về phía mình.
Năm ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn, lòng bàn tay rất mỏng, các đường chỉ tay xếp ngang xếp dọc, trên đốt ngón tay của ngón giữa có vết chai và lõm rõ ràng, đó là dấu vết của việc viết lách nhiều năm để lại. Đây là một bàn tay đẹp, nhưng không được chủ nhân chăm sóc.
Bắt tay làm hòa... Nghiêm túc quá rồi đấy?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong lòng Lục Chỉ cảm thấy kỳ lạ, anh đối diện với ánh mắt trong veo của Quý Mông, cũng mặc kệ mà nắm lấy tay cô: “Được thôi.”
Quý Mông cong môi cười, buông tay ra, mở bài thi và bắt đầu làm bài.
Những câu hỏi đó giống như thú dữ, Lục Chỉ cảm thấy mình chỉ cần xem một câu cũng bị giảm thọ, nên anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục vẽ tranh.
Lục Chỉ phát hiện, kể từ khi bắt tay làm hòa, lớp trưởng thật sự không khuyên anh học nữa, cũng không nhét bài thi và bài tập giảm thọ cho anh, lúc đi học anh có thể tùy ý làm những chuyện mình thích.
Điều này quá tuyệt vời!
Hơn nữa, tuy lớp trưởng là con gái, nhưng tới bây giờ cô vẫn không mê muội mình, cũng không làm phiền mình, Lục Chỉ rất hài lòng.
Càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng... cảm thấy lớp trưởng đang phớt lờ mình?
Lục Chỉ chưa hài lòng được mấy ngày đã cảm thấy thái độ của lớp trưởng đối với mình còn chẳng bằng các bạn học bình thường khác, lạnh lùng đến mức khó hiểu.
Mới đầu Lục Chỉ còn tưởng là ảo giác, nhưng khi cả ngày Quý Mông không hề quay sang, anh xác nhận rằng không phải ảo giác.
Tại sao chứ?
Lục Chỉ không nghĩ ra, nhưng một lát sau anh lại cảm thấy không sao, lạnh lùng thì lạnh lùng, không nói lời nào thì không nói lời nào thôi, anh lạ gì chứ? Hừ!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, lần nào thi tháng Lục Chỉ cũng đứng bét, Quý Mông thì vững vàng ngồi trên “ghế” hạng nhất của lớp.
Sau khi kỳ thi tháng kết thúc, ông Khâu đến thông báo kế hoạch cho chuyến dã ngoại mùa thu, trường học đưa ra năm địa điểm, mỗi lớp tự chọn một chỗ.
Quý Mông viết năm địa điểm lên bảng đen, bảo mọi người tự chọn chỗ mình muốn đi nhất, sau khi bỏ phiếu xong, huyện Tùng có núi có sông có số phiếu cao nhất.
Huyện Tùng rất gần, chỉ cách nội thành hơn bốn mươi cây số, ngồi xe của trường là có thể đến, còn tiết kiệm được chi phí đi lại.
Cũng vì khoảng cách gần, có một số bạn trong lớp muốn về nhà ở vào buổi tối, Quý Mông cân nhắc rồi in một bảng thống kê ra, để những bạn học muốn về nhà điền thông tin liên lạc, thời gian bọn họ định tách khỏi lớp và về nhà. Hai ngày đó cô cũng sẽ mang điện thoại theo bên người, xác nhận những bạn học đó có thể về nhà an toàn.
Trước khi xuất phát đến huyện Tùng, cô cũng làm một bảng liệt kê cho mình, tỉ mỉ suy nghĩ tới khả năng có thể xảy ra chuyện.
Chuyến dã ngoại mùa xuân và mùa thu hai năm trước cô cũng làm như vậy, nhưng Trì Sư vẫn không nhịn được mà khuyên cô nên thả lỏng.
Dù gì cô cũng là người có nền nếp như vậy, không phải ư?
“Không cần xin lỗi.” Anh xoay bút, ngón tay đẹp chuyển động linh hoạt, anh thản nhiên nói: “Cậu không làm sai điều gì, như lời cậu nói, cậu muốn tốt cho tôi mà?”
“Muốn tốt cho cậu cũng là một kiểu ép buộc có đạo đức...”
“Không, ít nhất là cậu không có ý kia. Ban đầu tôi cũng rất tức giận, cảm thấy cậu rất đáng ghét khi xen vào việc của người khác, nhưng sau này thấy cậu đối xử với ai cũng như vậy, tôi lại bình tĩnh lại.” Lục Chỉ nhún vai, trên mặt không có một chút tức giận: “Cậu không có ý định tiến hành ép buộc đạo đức với tôi.”
—— Chẳng qua là quá cứng nhắc.
Quý Mông mím môi, sau đó duỗi tay phải ra: “Có thể bắt tay làm hòa không?”
Lục Chỉ ngẩn ngơ, cụp mắt nhìn bàn tay duỗi về phía mình.
Năm ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn, lòng bàn tay rất mỏng, các đường chỉ tay xếp ngang xếp dọc, trên đốt ngón tay của ngón giữa có vết chai và lõm rõ ràng, đó là dấu vết của việc viết lách nhiều năm để lại. Đây là một bàn tay đẹp, nhưng không được chủ nhân chăm sóc.
Bắt tay làm hòa... Nghiêm túc quá rồi đấy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong lòng Lục Chỉ cảm thấy kỳ lạ, anh đối diện với ánh mắt trong veo của Quý Mông, cũng mặc kệ mà nắm lấy tay cô: “Được thôi.”
Quý Mông cong môi cười, buông tay ra, mở bài thi và bắt đầu làm bài.
Những câu hỏi đó giống như thú dữ, Lục Chỉ cảm thấy mình chỉ cần xem một câu cũng bị giảm thọ, nên anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục vẽ tranh.
Lục Chỉ phát hiện, kể từ khi bắt tay làm hòa, lớp trưởng thật sự không khuyên anh học nữa, cũng không nhét bài thi và bài tập giảm thọ cho anh, lúc đi học anh có thể tùy ý làm những chuyện mình thích.
Điều này quá tuyệt vời!
Hơn nữa, tuy lớp trưởng là con gái, nhưng tới bây giờ cô vẫn không mê muội mình, cũng không làm phiền mình, Lục Chỉ rất hài lòng.
Càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng... cảm thấy lớp trưởng đang phớt lờ mình?
Lục Chỉ chưa hài lòng được mấy ngày đã cảm thấy thái độ của lớp trưởng đối với mình còn chẳng bằng các bạn học bình thường khác, lạnh lùng đến mức khó hiểu.
Mới đầu Lục Chỉ còn tưởng là ảo giác, nhưng khi cả ngày Quý Mông không hề quay sang, anh xác nhận rằng không phải ảo giác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao chứ?
Lục Chỉ không nghĩ ra, nhưng một lát sau anh lại cảm thấy không sao, lạnh lùng thì lạnh lùng, không nói lời nào thì không nói lời nào thôi, anh lạ gì chứ? Hừ!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, lần nào thi tháng Lục Chỉ cũng đứng bét, Quý Mông thì vững vàng ngồi trên “ghế” hạng nhất của lớp.
Sau khi kỳ thi tháng kết thúc, ông Khâu đến thông báo kế hoạch cho chuyến dã ngoại mùa thu, trường học đưa ra năm địa điểm, mỗi lớp tự chọn một chỗ.
Quý Mông viết năm địa điểm lên bảng đen, bảo mọi người tự chọn chỗ mình muốn đi nhất, sau khi bỏ phiếu xong, huyện Tùng có núi có sông có số phiếu cao nhất.
Huyện Tùng rất gần, chỉ cách nội thành hơn bốn mươi cây số, ngồi xe của trường là có thể đến, còn tiết kiệm được chi phí đi lại.
Cũng vì khoảng cách gần, có một số bạn trong lớp muốn về nhà ở vào buổi tối, Quý Mông cân nhắc rồi in một bảng thống kê ra, để những bạn học muốn về nhà điền thông tin liên lạc, thời gian bọn họ định tách khỏi lớp và về nhà. Hai ngày đó cô cũng sẽ mang điện thoại theo bên người, xác nhận những bạn học đó có thể về nhà an toàn.
Trước khi xuất phát đến huyện Tùng, cô cũng làm một bảng liệt kê cho mình, tỉ mỉ suy nghĩ tới khả năng có thể xảy ra chuyện.
Chuyến dã ngoại mùa xuân và mùa thu hai năm trước cô cũng làm như vậy, nhưng Trì Sư vẫn không nhịn được mà khuyên cô nên thả lỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro