[Đam Mỹ] Nghe Được Giọng Nói Của Anh
Chương 16
Thanh Lộc
2024-07-11 07:28:46
Trên đường trở về, Phương Ánh không ngừng nhìn về phía Ô Vân Diễn, thỉnh thoảng còn muốn cười một chút.
Ô Vân Diễn không khỏi trừng Phương Ánh một cái.
"Hai người té vào trong hố phân hay sao? Đi lâu như vậy."
"No, No, No, là A Diễn của chúng ta phải rơi vào trong hố tình."
"Cái gì? Hai người đi toilet còn có thể đi ra một đoạn lịch sử Roman hay sao?"
Lâm Quân Dịch dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Ô Vân Diễn.
"Không có chuyện gì, gặp một đàn em mà thôi."
"Đó cũng không phải là đàn em bình thường, các cậu không nhìn thấy, cậu ra xinh đẹp hơn con gái nhiều, tớ là trai thẳng đây mà còn thấy động lòng."
"Đẹp như vậy sao?"
Hiển nhiên là Tống Hồn không tin.
"Ai da, do cậu không có nhìn thấy, giống như là con thỏ nhỏ đang sợ hãi, rất đáng yêu."
"Hóa ra A Diễn cậu thích kiểu người như vậy?"
Lâm Quân Dịch không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Ô Vân Diễn, người đẹp Ô Vân Diễn cũng gặp nhiều rồi, nhưng mà anh không có bất kỳ bày tỏ gì, ngược lại những người muốn thông đồng với Ô Vân Diễn lại nhiều không kể xiết.
"Không có."
"Các cậu cũng đừng hỏi A Diễn, cậu ấy kiêu ngạo lắm, số điện thoại cũng cho rồi mà còn nói là không có ý nghĩa."
Ô Vân Diễn không thể không nói là bởi vì thầy giáo cho nên cảm giác với Cố Tiêu cũng không tệ lắm, nhưng là nhiều hơn thì không có, cũng không có loại cảm giác muốn yêu đương, càng không có loại xúc động muốn cùng cậu ta bên nhau trọn đời. Chỉ có thể nói là một đàn em ngoan ngoãn có thể quan tâm thầy một chút, hoàn toàn không có cảm giác mập mờ như Phương Ánh nói.
"Tớ cho số dành cho công việc."
"Trời đất, A Diễn, cậu muốn F.A sao."
Phương Ánh hết hồn, nhìn Ô Vân Diễn, thịt đưa tới tận cửa rồi mà còn không ăn.
Ô Vân Diễn dửng dưng như không có chuyện gì, uống rượu.
Cố Hoài Vũ xuất viện, rốt cục anh cũng xuất viện, anh cảm thấy mình đều sắp bốc mùi. Là một người có chút bệnh thích sạch sẽ, anh hoàn toàn không thể chịu đựng cảnh không tắm rửa trong nhiều ngày như vậy được.
"Khôi phục rất không tệ, mười ngày sau đến cắt chỉ là được rồi. Chú ý không được dính nước, kiêng cay, độc, rượu, thuốc lá và vận động mạnh."
Trải qua nhiều ngày như vậy, Cố Hoài Vũ đã chậm rãi thích ứng với giọng nói của bác sĩ Ô, chí ít sẽ không còn là anh ấy vừa đứng đó nói chuyện thì anh sẽ cứng ngay, đương nhiên nếu như tới gần chút nữa nói chuyện thì anh vẫn sẽ không khống chế nổi mà cứng lên.
"Được rồi, cảm ơn bác sĩ Ô."
"Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì thì có thể gọi cho tôi."
Cố Hoài Vũ sững sờ không có cầm lấy tờ giấy đó, có ý gì? Sao tự nhiên lại cho anh số điện thoại, chẳng lẽ không phải anh bước ra khỏi cánh cửa này thì bọn họ không còn quan hệ gì nữa sao?
Ô Vân Diễn không để ý, đặt tờ giấy có viết số điện thoại của anh lên trên tủ đầu giường của Cố Hoài Vũ, sau đó tiêu sái rời đi.
Có ý gì chứ?
Sau khi Ô Vân Diễn đi khỏi, Cố Hoài Vũ ngẩn ngờ gần nửa tiếng đồng hồ.
Nói không chừng người ta chỉ là một bác sĩ phụ trách bình thường, tốt xấu gì cũng là bác sĩ chủ trị cho mình, nếu là bệnh tình chuyển biến xấu thì người phải tìm cũng là anh ấy, cho nên để lại số điện thoại cũng rất bình thường chứ.
Nghĩ như vậy, Cố Hoài Vũ lấy điện thoại ra lưu lại số điện thoại của Ô Vân Diễn.
Về đến nhà, chuyện thứ nhất mà Cố Hoài Vũ làm chính là tắm rửa, lấy màng bọc thực phẩm ra băng vài vòng, xác định sẽ không dính nước mới vào phòng tắm thoải mái tắm rửa gội đầu, tắm mấy lần.
Cố Hoài Vũ nhớ tới bản thảo trước đó mình viết còn chưa có gửi đi, biên tập sẽ không tìm mình tới điên luôn chứ.
Chú thích: (1) Cố phán sinh huy: Pinyin: gù pàn shēng huī – Ý chỉ người mặt mày sinh động, tư thế động lòng người. Xuất phát từ "Tặng Tú Tài Nhập Quân".
(2) Miệng chó không mọc được ngà voi: ý nói mấy người không nói được chuyện gì hay hết.
(3) Vân đạm phong khinh: chỉ làm một việc gì đó rất dễ dàng.
(4) Chứng cưỡng chế: chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, một dạng bệnh tâm lý.
(5) Hẹn pháo: nguyên văn là 約炮 - Yuē pào. Ý chỉ hẹn nhau đi làm chuyện người lớn.
Ô Vân Diễn không khỏi trừng Phương Ánh một cái.
"Hai người té vào trong hố phân hay sao? Đi lâu như vậy."
"No, No, No, là A Diễn của chúng ta phải rơi vào trong hố tình."
"Cái gì? Hai người đi toilet còn có thể đi ra một đoạn lịch sử Roman hay sao?"
Lâm Quân Dịch dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Ô Vân Diễn.
"Không có chuyện gì, gặp một đàn em mà thôi."
"Đó cũng không phải là đàn em bình thường, các cậu không nhìn thấy, cậu ra xinh đẹp hơn con gái nhiều, tớ là trai thẳng đây mà còn thấy động lòng."
"Đẹp như vậy sao?"
Hiển nhiên là Tống Hồn không tin.
"Ai da, do cậu không có nhìn thấy, giống như là con thỏ nhỏ đang sợ hãi, rất đáng yêu."
"Hóa ra A Diễn cậu thích kiểu người như vậy?"
Lâm Quân Dịch không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Ô Vân Diễn, người đẹp Ô Vân Diễn cũng gặp nhiều rồi, nhưng mà anh không có bất kỳ bày tỏ gì, ngược lại những người muốn thông đồng với Ô Vân Diễn lại nhiều không kể xiết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có."
"Các cậu cũng đừng hỏi A Diễn, cậu ấy kiêu ngạo lắm, số điện thoại cũng cho rồi mà còn nói là không có ý nghĩa."
Ô Vân Diễn không thể không nói là bởi vì thầy giáo cho nên cảm giác với Cố Tiêu cũng không tệ lắm, nhưng là nhiều hơn thì không có, cũng không có loại cảm giác muốn yêu đương, càng không có loại xúc động muốn cùng cậu ta bên nhau trọn đời. Chỉ có thể nói là một đàn em ngoan ngoãn có thể quan tâm thầy một chút, hoàn toàn không có cảm giác mập mờ như Phương Ánh nói.
"Tớ cho số dành cho công việc."
"Trời đất, A Diễn, cậu muốn F.A sao."
Phương Ánh hết hồn, nhìn Ô Vân Diễn, thịt đưa tới tận cửa rồi mà còn không ăn.
Ô Vân Diễn dửng dưng như không có chuyện gì, uống rượu.
Cố Hoài Vũ xuất viện, rốt cục anh cũng xuất viện, anh cảm thấy mình đều sắp bốc mùi. Là một người có chút bệnh thích sạch sẽ, anh hoàn toàn không thể chịu đựng cảnh không tắm rửa trong nhiều ngày như vậy được.
"Khôi phục rất không tệ, mười ngày sau đến cắt chỉ là được rồi. Chú ý không được dính nước, kiêng cay, độc, rượu, thuốc lá và vận động mạnh."
Trải qua nhiều ngày như vậy, Cố Hoài Vũ đã chậm rãi thích ứng với giọng nói của bác sĩ Ô, chí ít sẽ không còn là anh ấy vừa đứng đó nói chuyện thì anh sẽ cứng ngay, đương nhiên nếu như tới gần chút nữa nói chuyện thì anh vẫn sẽ không khống chế nổi mà cứng lên.
"Được rồi, cảm ơn bác sĩ Ô."
"Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì thì có thể gọi cho tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hoài Vũ sững sờ không có cầm lấy tờ giấy đó, có ý gì? Sao tự nhiên lại cho anh số điện thoại, chẳng lẽ không phải anh bước ra khỏi cánh cửa này thì bọn họ không còn quan hệ gì nữa sao?
Ô Vân Diễn không để ý, đặt tờ giấy có viết số điện thoại của anh lên trên tủ đầu giường của Cố Hoài Vũ, sau đó tiêu sái rời đi.
Có ý gì chứ?
Sau khi Ô Vân Diễn đi khỏi, Cố Hoài Vũ ngẩn ngờ gần nửa tiếng đồng hồ.
Nói không chừng người ta chỉ là một bác sĩ phụ trách bình thường, tốt xấu gì cũng là bác sĩ chủ trị cho mình, nếu là bệnh tình chuyển biến xấu thì người phải tìm cũng là anh ấy, cho nên để lại số điện thoại cũng rất bình thường chứ.
Nghĩ như vậy, Cố Hoài Vũ lấy điện thoại ra lưu lại số điện thoại của Ô Vân Diễn.
Về đến nhà, chuyện thứ nhất mà Cố Hoài Vũ làm chính là tắm rửa, lấy màng bọc thực phẩm ra băng vài vòng, xác định sẽ không dính nước mới vào phòng tắm thoải mái tắm rửa gội đầu, tắm mấy lần.
Cố Hoài Vũ nhớ tới bản thảo trước đó mình viết còn chưa có gửi đi, biên tập sẽ không tìm mình tới điên luôn chứ.
Chú thích: (1) Cố phán sinh huy: Pinyin: gù pàn shēng huī – Ý chỉ người mặt mày sinh động, tư thế động lòng người. Xuất phát từ "Tặng Tú Tài Nhập Quân".
(2) Miệng chó không mọc được ngà voi: ý nói mấy người không nói được chuyện gì hay hết.
(3) Vân đạm phong khinh: chỉ làm một việc gì đó rất dễ dàng.
(4) Chứng cưỡng chế: chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, một dạng bệnh tâm lý.
(5) Hẹn pháo: nguyên văn là 約炮 - Yuē pào. Ý chỉ hẹn nhau đi làm chuyện người lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro