[Đam Mỹ] Nghe Được Giọng Nói Của Anh
Chương 17
Thanh Lộc
2024-07-11 07:28:46
Thất Nguyệt: Hoài Vũ đại đại, đại đại (1) ! ! ! Anh chết ở đâu rồi! ! ! Nếu còn không giao bản thảo thì tôi sẽ bị chủ biên đại nhân chụp chết! !
Quả nhiên, vừa lên QQ thì QQ tràn ngập tin nhắn của Thất Nguyệt.
Hoài Vũ: Ừm, tôi bị bệnh, đã viết xong sơ thảo, chờ tôi sửa chữa trau chuốt một chút thì sẽ gửi mail cho cô.
Thất Nguyệt: Đại nhân, rốt cục ngài cũng xuất hiện rồi. Khỏi bệnh chưa?
Hoài Vũ: Không có gì đáng ngại.
Thất Nguyệt: Vậy đại nhân, ngài giao bản thảo xong thì nghỉ cho khỏe đi.
Hoài Vũ: Quả nhiên vẫn phải giao bản thảo mới có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Thất Nguyệt: Đại nhân ~ ngài cũng không cần khó xử nô gia, chủ biên ác ma đó đúng là quá đáng sợ.
Cố Hoài Vũ tắt QQ, bắt đầu tập trung sửa chữa bản thảo, còn biên tập lại một chút, bệnh nặng chưa lành mà đã bắt đầu công việc, anh đúng là quá liều mạng.
Cho tới chín giờ khuya Cố Hoài Vũ mới làm xong bản thảo, gửi mail cho Thất Nguyệt thì tắt máy vi tính, vào phòng bếp làm đồ ăn.
Nấu cháo nấm hương hương thịt gà với một vài món ăn đơn giản.
Bây giờ vết thương của Cố Hoài Vũ khôi phục không tệ, chỉ cần không vận động dữ dội thì hẳn là không có vấn đề gì, nghĩ đến mình xin nghỉ nửa tháng, đúng là không được tốt lắm, chuẩn bị ngày mai sẽ đi làm lại.
Ngày thứ hai, khi Cố Hoài Vũ đi làm thì được rất nhiều người chú ý và ân cần thăm hỏi, cười đến mặt muốn cứng lại luôn.
Hôm nay Cố Hoài Vũ có hai tiết dạy, vừa hay là lớp của bọn Đàm Cửu Thiên, nghĩ đến Đàm Cửu Thiên không khỏi để Cố Hoài Vũ nhớ đến ông chú Đàm, sau đó lại không khỏi để anh nhớ tới bác sĩ Ô. . .
Giọng nói của bác sĩ Ô quá êm tai, nếu như đưa tới giới võng phối thì chắc chắn sẽ nổi tiếng, cũng không biết anh ấy và Ô Vân Sama thì giọng của ai dễ nghe hơn một chút. Nói mới nhớ, nhiều năm rồi nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đến này Cố Hoài Vũ vẫn chưa từng nghe giọng của Ô Vân Sama chớ nói chi là kịch truyền thanh mà anh ta phối, dù sao anh và Ô Vân Sama cũng không có gặp nhau, chỉ là anh luôn nghe nói vị đại thần này rất nổi tiếng, khi đó anh mới vừa vào giới không lâu thì Ô Vân Sama lui giới, ngay cả cơ hội hợp tác cũng không có, lần này là lần đầu tiên anh hợp tác với Ô Vân Sama.
Tay Cố Hoài Vũ đang dọn dẹp bàn làm việc dừng một chút, hôm nay trở về sẽ tìm tác phẩm mà Ô Vân Sama phối âm nghe một chút, dù sao sẽ hợp tác, ngay cả tác phẩm của người ta cũng chưa từng nghe qua, nói ra thì cũng có chút hổ thẹn.
Dạy hai tiết liên tục, thân thể còn chưa khỏi hẳn của Cố Hoài Vũ có chút không chịu đựng nổi, bây giờ anh chỉ muốn về nhà nằm trên giường không nhúc nhích.
"Thầy Cố! Thầy Cố!"
Cố Hoài Vũ đang muốn về văn phòng nghỉ ngơi một chút thì bị Đàm Cửu Thiên chặn lại, Đàm Cửu Thiên mặc một cái áo thụn ngắn tay màu hồng nhạt phối với một cái quần jean rộng rãi, mái tóc mềm mại, nét cười nhìn rất rực rỡ, nói thật, Cố Hoài Vũ vốn không thích nam sinh mặc màu hồng, dù sao rất hiếm có nam sinh mặc màu hồng đẹp mà không mất đi vẻ nam tính, ngược lại Đàm Cửu Thiên mặc đồ màu hồng vào lại có mấy phần rạng rỡ đáng yêu.
"Thầy Cố, đây là quả sơn trà mà cha tôi kêu tôi đưa cho thầy, là cây nhà tôi trồng, ăn rất ngon đấy."
"Còn nữa, đây là một ít rau quả tươi, cũng là nhà tôi trồng, cha tôi nói thân thể của thầy còn chưa có khôi phục, nên ăn nhiều một chút."
Cố Hoài Vũ biết ông chú Đàm rất nhiệt tình, không ngờ mình xuất viện rồi mà ông ấy còn kêu Đàm Cửu Thiên tới đưa rau quả đồ ăn cho mình.
"Thay thầy cám ơn cha của cậu, lần sau thầy đi thăm ông ấy."
"Dạ, chắc cha tôi sẽ rất vui, thầy Cố, thầy không biết chứ, cha tôi thương xuyên nhắc tới thầy, nói thầy tuổi trẻ tài cao, sau đó lại chửi mắng tôi một trận."
Quả nhiên, vừa lên QQ thì QQ tràn ngập tin nhắn của Thất Nguyệt.
Hoài Vũ: Ừm, tôi bị bệnh, đã viết xong sơ thảo, chờ tôi sửa chữa trau chuốt một chút thì sẽ gửi mail cho cô.
Thất Nguyệt: Đại nhân, rốt cục ngài cũng xuất hiện rồi. Khỏi bệnh chưa?
Hoài Vũ: Không có gì đáng ngại.
Thất Nguyệt: Vậy đại nhân, ngài giao bản thảo xong thì nghỉ cho khỏe đi.
Hoài Vũ: Quả nhiên vẫn phải giao bản thảo mới có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Thất Nguyệt: Đại nhân ~ ngài cũng không cần khó xử nô gia, chủ biên ác ma đó đúng là quá đáng sợ.
Cố Hoài Vũ tắt QQ, bắt đầu tập trung sửa chữa bản thảo, còn biên tập lại một chút, bệnh nặng chưa lành mà đã bắt đầu công việc, anh đúng là quá liều mạng.
Cho tới chín giờ khuya Cố Hoài Vũ mới làm xong bản thảo, gửi mail cho Thất Nguyệt thì tắt máy vi tính, vào phòng bếp làm đồ ăn.
Nấu cháo nấm hương hương thịt gà với một vài món ăn đơn giản.
Bây giờ vết thương của Cố Hoài Vũ khôi phục không tệ, chỉ cần không vận động dữ dội thì hẳn là không có vấn đề gì, nghĩ đến mình xin nghỉ nửa tháng, đúng là không được tốt lắm, chuẩn bị ngày mai sẽ đi làm lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày thứ hai, khi Cố Hoài Vũ đi làm thì được rất nhiều người chú ý và ân cần thăm hỏi, cười đến mặt muốn cứng lại luôn.
Hôm nay Cố Hoài Vũ có hai tiết dạy, vừa hay là lớp của bọn Đàm Cửu Thiên, nghĩ đến Đàm Cửu Thiên không khỏi để Cố Hoài Vũ nhớ đến ông chú Đàm, sau đó lại không khỏi để anh nhớ tới bác sĩ Ô. . .
Giọng nói của bác sĩ Ô quá êm tai, nếu như đưa tới giới võng phối thì chắc chắn sẽ nổi tiếng, cũng không biết anh ấy và Ô Vân Sama thì giọng của ai dễ nghe hơn một chút. Nói mới nhớ, nhiều năm rồi nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đến này Cố Hoài Vũ vẫn chưa từng nghe giọng của Ô Vân Sama chớ nói chi là kịch truyền thanh mà anh ta phối, dù sao anh và Ô Vân Sama cũng không có gặp nhau, chỉ là anh luôn nghe nói vị đại thần này rất nổi tiếng, khi đó anh mới vừa vào giới không lâu thì Ô Vân Sama lui giới, ngay cả cơ hội hợp tác cũng không có, lần này là lần đầu tiên anh hợp tác với Ô Vân Sama.
Tay Cố Hoài Vũ đang dọn dẹp bàn làm việc dừng một chút, hôm nay trở về sẽ tìm tác phẩm mà Ô Vân Sama phối âm nghe một chút, dù sao sẽ hợp tác, ngay cả tác phẩm của người ta cũng chưa từng nghe qua, nói ra thì cũng có chút hổ thẹn.
Dạy hai tiết liên tục, thân thể còn chưa khỏi hẳn của Cố Hoài Vũ có chút không chịu đựng nổi, bây giờ anh chỉ muốn về nhà nằm trên giường không nhúc nhích.
"Thầy Cố! Thầy Cố!"
Cố Hoài Vũ đang muốn về văn phòng nghỉ ngơi một chút thì bị Đàm Cửu Thiên chặn lại, Đàm Cửu Thiên mặc một cái áo thụn ngắn tay màu hồng nhạt phối với một cái quần jean rộng rãi, mái tóc mềm mại, nét cười nhìn rất rực rỡ, nói thật, Cố Hoài Vũ vốn không thích nam sinh mặc màu hồng, dù sao rất hiếm có nam sinh mặc màu hồng đẹp mà không mất đi vẻ nam tính, ngược lại Đàm Cửu Thiên mặc đồ màu hồng vào lại có mấy phần rạng rỡ đáng yêu.
"Thầy Cố, đây là quả sơn trà mà cha tôi kêu tôi đưa cho thầy, là cây nhà tôi trồng, ăn rất ngon đấy."
"Còn nữa, đây là một ít rau quả tươi, cũng là nhà tôi trồng, cha tôi nói thân thể của thầy còn chưa có khôi phục, nên ăn nhiều một chút."
Cố Hoài Vũ biết ông chú Đàm rất nhiệt tình, không ngờ mình xuất viện rồi mà ông ấy còn kêu Đàm Cửu Thiên tới đưa rau quả đồ ăn cho mình.
"Thay thầy cám ơn cha của cậu, lần sau thầy đi thăm ông ấy."
"Dạ, chắc cha tôi sẽ rất vui, thầy Cố, thầy không biết chứ, cha tôi thương xuyên nhắc tới thầy, nói thầy tuổi trẻ tài cao, sau đó lại chửi mắng tôi một trận."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro