Dũng Sĩ
2024-12-21 02:49:01
Cô lại mặc vào bộ váy lụa mỏng kia.
Bên ngoài trời đã tối đen, đèn thư phòng vẫn chưa tắt, xem ra hôm nay anh rể lại phải thức khuya làm việc.
Cơ thể cô khó chịu như lửa thiêu, chị gái đã đưa cho cô một thứ giống như viên đá nhỏ làm bằng ngọc, để cô nhét vào bên trong cơ thể.
Chỉ là nơi đó của cô chưa từng bị vật lạ nào chạm vào, không biết trên đó có dính gì không, cô không dám nhét vào.
Vừa rồi cô chỉ để nó cọ ở bên ngoài, mà thân dưới đã liên tục nhỏ nước như một chiếc khăn tắm ướt sũng.
Cô nắm chặt ga giường, khó chịu nắm chặt tay, chỗ ngứa ngáy như có hàng ngàn con kiến bò bên trong, cô nhìn sang ly sữa người giúp việc đặt trên bàn.
Trong lòng cô đã có chút hiểu rõ, sợ rằng cũng có thứ không sạch sẽ trong sữa. Một thứ đã khó chịu như vậy, hai thứ cùng lúc, cô còn có thể chịu đựng nổi sao?
Giờ khắc này làm cô nhớ sự bất lực ở nước ngoài, không cẩn thận bị người ta hạ thuốc.
Người đàn ông kia ở ngoài cửa không ngừng gõ cửa, cô ở trong phòng nghe tiếng sấm sét vang dội bên ngoài, vừa phải chịu đựng cơ thể khác thường, vừa cắn môi để mượn cơn đau đớn giữ bản thân tỉnh táo.
Cuối cùng người đàn ông nước ngoài kia không kiên nhẫn bỏ đi, cô cũng cắn đến môi mình toàn là máu.
Cô khóc như một đứa trẻ bất lực, lại cố gắng cầm khăn giấy lau khô nước mắt... Thay quần áo thành váy ngủ bình thường, chải lại mái tóc mềm mại.
Người phụ nữ trong gương có mái tóc đen xõa dài, mặt mày ửng hồng, đứng dậy cầm ly sữa bò đi đến thư phòng.
Nhìn cánh tay đang bê khay vẫn còn vết bầm tím do ban ngày bị chị gái bóp, cô cắn răng nhẫn nhịn, dùng sức nhéo một cái, mảng da thịt đó lập tức tím đen lại.
Cô ngoại trừ việc giả vờ đáng thương ra, trước mặt đàn ông chẳng biết làm gì cả. Cô muốn giúp thêm một mồi lửa vào… mục đích của chị gái.
"Vào đi."
“Anh rể... Chị bảo em mang ly sữa bò đến cho anh.”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Phất Diệu mặc chiếc váy ngủ trắng muốt đi tới, hiện tại đã là buổi tối... Trong lòng anh đã đoán được cô muốn làm gì, từ lúc ban ngày, cô đã bắt đầu thu hút ánh mắt của anh rồi.
"Để đó đi..."
"Không phải tôi đã bảo em đừng đến thư phòng sao?"
Từ Thiếu Ngu uống một ngụm sữa bò để xua tan mệt mỏi, thấy cô vẫn đứng đó không đi, định nhíu mày dạy dỗ thì thấy cô vịn mép bàn như muốn ngã, anh liếc mắt sang một bên, không có ý định đứng dậy, giả vờ như không thấy.
Chờ đến khi cơ thể cô thật sự mềm nhũn, theo bản năng anh mới duỗi chân ra đỡ, cô liền thuận thế ngã vào lòng anh, mặt vừa vặn đối diện với chỗ đó.
Nam nữ bình thường ôm nhau đã là không nên, nhưng bọn họ lại là anh rể và em vợ, chuyện này đối với anh quá là không bình thường.
Vừa tiếp xúc với nhau, bụng dưới của anh đã bốc lên một ngọn lửa, thứ cứng rắn trong quần như muốn nổ tung.
Anh không phải người có nhiều ham muốn, loại cảm giác này một khi đã bùng cháy thì vô cùng mãnh liệt, hơn nữa đầu óc anh cũng bắt đầu choáng váng, nhận ra trong ly sữa bò rốt cuộc có chứa thứ gì.
Phất Diệu dám tính kế anh?
"Em thật to gan."
Quả nhiên tâm địa xấu xa!
Hai người đều mềm nhũn dựa vào nhau trên thảm, cô đè lên người anh, lúc hai tay chống đỡ dưới người, trong lúc ý thức hỗn loạn, mông cô nhấc lên, vô thức cọ vào chỗ đó của anh, làm quần anh ướt đẫm.
“Em không dám... Anh rể…”
"Cô bỏ cái gì vào đây?"
Người đàn ông lật người lại, vẻ mặt dữ tợn cắn chặt răng đè cô dưới thân, cơ thể hai người ôm chặt không một kẽ hở, bàn tay lớn với các khớp xương rõ ràng bóp chặt lấy cổ cô, anh càng thêm dùng sức, cô đưa tay lên che chắn, cảm thấy thật khó chịu...
"Đừng... Em xin anh..."
Sức lực của anh rể rất lớn, cô cảm thấy mình sắp chết rồi...
Hơi thở của cô dồn dập, nước mắt sợ hãi tuôn rơi.
"Anh rể... Em không biết... Là chị bị cảm nên bảo em mang đến... Em sợ."
Cô chỉ muốn giúp chị gái mình đưa sữa cho chồng thôi.
"Khó chịu quá... Anh rể... Cứu em với!" Giọng cô nhỏ nhẹ cầu xin, như là bất đắc dĩ, bởi vì cô cũng là người bị hại.
Bàn tay đang bóp cổ cô buông ra, cô đáng thương ho khan vài tiếng: "Anh rể... Đau quá..."
Bộ dáng lã chã chực khóc của cô không giống người có gan hãm hại anh, người đàn ông cố kìm nén dục vọng đang dâng trào, lạnh lùng nói: “Không được khóc!”
Người đàn ông đang tức giận, vỗ mạnh một cái lên bàn, dọa cô nín khóc.
Đúng là nực cười, anh thật sự có một người vợ tốt, dùng những thứ này ép anh vào khuôn khổ.
Bên ngoài người lừa ta gạt thì thôi, không ngờ trong nhà anh cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Cô không biết anh đang mắng ai, dù sao cô cũng có lý do để thân mật với anh.
Cơ thể trong lòng ngực anh trơn mượt như ngọc, bên tai nghe tiếng khóc nức nở khó khăn của cô, hàng lông mi dài che đi đôi mắt ngấn lệ, hơi thở như hoa lan... Chẳng lẽ vợ anh lại hạ thuốc cô?
"Em cũng vậy sao?"
Cô thuận theo gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi...
Ngay cả anh cũng không chịu nổi tác dụng của thuốc, huống chi là một cô gái nhỏ.
Dục vọng và đạo đức đang kịch liệt giằng xé trong lòng anh.
"Tôi sẽ gọi điện cho bác sĩ. Trước tiên em thả tôi ra."
Cảnh vật trước mắt dần trở nên mơ hồ, cô lại nhỏ giọng cầu xin bên tai anh: "Vô dụng... anh rể..."
Thời gian càng dài, ý thức của Từ Thiếu Ngu càng không tỉnh táo, lý trí bắt đầu chìm vào bùn lầy. Người đàn ông chịu đựng dục vọng, đẩy cô gái trong lòng ra, chậm rãi đứng lên, lắc đầu, ý thức không quá tỉnh táo.
"Anh rể..."
Cô không biết lấy dũng khí từ đâu ra, gian nan đứng dậy ôm lấy lưng anh, chị gái ép cô, cô không thể để anh đi nữa.
"Xin anh đừng đi có được không?"
"Em có thể giúp anh."
"Không cần..."
Người đàn ông xoay người tách cánh tay mảnh khảnh đang vòng ở sau lưng mình ra, muốn đẩy cô nhưng mùi thơm thoang thoảng trên tóc cô lại quấn quanh đầu anh... Yết hầu anh vì động tác của cô mà ngứa ngáy, lăn lộn không ngừng.
"Buông ra..."
"Em không muốn nhìn thấy anh khó chịu..."
Cô chịu đựng sự ngứa ngáy tận xương tủy, ôm anh càng thêm chặt, mang theo dũng mãnh như đập nồi dìm thuyền. Càng kéo dài, tình dục trong người sắp làm cô nổ tung, toàn thân cô dựa sát người đàn ông, nhất quyết không buông tay.
Người đầu tiên ăn cua là dũng sĩ, người đầu tiên ôm Từ Thiếu Ngu như vậy cũng là dũng sĩ.
Bên ngoài trời đã tối đen, đèn thư phòng vẫn chưa tắt, xem ra hôm nay anh rể lại phải thức khuya làm việc.
Cơ thể cô khó chịu như lửa thiêu, chị gái đã đưa cho cô một thứ giống như viên đá nhỏ làm bằng ngọc, để cô nhét vào bên trong cơ thể.
Chỉ là nơi đó của cô chưa từng bị vật lạ nào chạm vào, không biết trên đó có dính gì không, cô không dám nhét vào.
Vừa rồi cô chỉ để nó cọ ở bên ngoài, mà thân dưới đã liên tục nhỏ nước như một chiếc khăn tắm ướt sũng.
Cô nắm chặt ga giường, khó chịu nắm chặt tay, chỗ ngứa ngáy như có hàng ngàn con kiến bò bên trong, cô nhìn sang ly sữa người giúp việc đặt trên bàn.
Trong lòng cô đã có chút hiểu rõ, sợ rằng cũng có thứ không sạch sẽ trong sữa. Một thứ đã khó chịu như vậy, hai thứ cùng lúc, cô còn có thể chịu đựng nổi sao?
Giờ khắc này làm cô nhớ sự bất lực ở nước ngoài, không cẩn thận bị người ta hạ thuốc.
Người đàn ông kia ở ngoài cửa không ngừng gõ cửa, cô ở trong phòng nghe tiếng sấm sét vang dội bên ngoài, vừa phải chịu đựng cơ thể khác thường, vừa cắn môi để mượn cơn đau đớn giữ bản thân tỉnh táo.
Cuối cùng người đàn ông nước ngoài kia không kiên nhẫn bỏ đi, cô cũng cắn đến môi mình toàn là máu.
Cô khóc như một đứa trẻ bất lực, lại cố gắng cầm khăn giấy lau khô nước mắt... Thay quần áo thành váy ngủ bình thường, chải lại mái tóc mềm mại.
Người phụ nữ trong gương có mái tóc đen xõa dài, mặt mày ửng hồng, đứng dậy cầm ly sữa bò đi đến thư phòng.
Nhìn cánh tay đang bê khay vẫn còn vết bầm tím do ban ngày bị chị gái bóp, cô cắn răng nhẫn nhịn, dùng sức nhéo một cái, mảng da thịt đó lập tức tím đen lại.
Cô ngoại trừ việc giả vờ đáng thương ra, trước mặt đàn ông chẳng biết làm gì cả. Cô muốn giúp thêm một mồi lửa vào… mục đích của chị gái.
"Vào đi."
“Anh rể... Chị bảo em mang ly sữa bò đến cho anh.”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Phất Diệu mặc chiếc váy ngủ trắng muốt đi tới, hiện tại đã là buổi tối... Trong lòng anh đã đoán được cô muốn làm gì, từ lúc ban ngày, cô đã bắt đầu thu hút ánh mắt của anh rồi.
"Để đó đi..."
"Không phải tôi đã bảo em đừng đến thư phòng sao?"
Từ Thiếu Ngu uống một ngụm sữa bò để xua tan mệt mỏi, thấy cô vẫn đứng đó không đi, định nhíu mày dạy dỗ thì thấy cô vịn mép bàn như muốn ngã, anh liếc mắt sang một bên, không có ý định đứng dậy, giả vờ như không thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ đến khi cơ thể cô thật sự mềm nhũn, theo bản năng anh mới duỗi chân ra đỡ, cô liền thuận thế ngã vào lòng anh, mặt vừa vặn đối diện với chỗ đó.
Nam nữ bình thường ôm nhau đã là không nên, nhưng bọn họ lại là anh rể và em vợ, chuyện này đối với anh quá là không bình thường.
Vừa tiếp xúc với nhau, bụng dưới của anh đã bốc lên một ngọn lửa, thứ cứng rắn trong quần như muốn nổ tung.
Anh không phải người có nhiều ham muốn, loại cảm giác này một khi đã bùng cháy thì vô cùng mãnh liệt, hơn nữa đầu óc anh cũng bắt đầu choáng váng, nhận ra trong ly sữa bò rốt cuộc có chứa thứ gì.
Phất Diệu dám tính kế anh?
"Em thật to gan."
Quả nhiên tâm địa xấu xa!
Hai người đều mềm nhũn dựa vào nhau trên thảm, cô đè lên người anh, lúc hai tay chống đỡ dưới người, trong lúc ý thức hỗn loạn, mông cô nhấc lên, vô thức cọ vào chỗ đó của anh, làm quần anh ướt đẫm.
“Em không dám... Anh rể…”
"Cô bỏ cái gì vào đây?"
Người đàn ông lật người lại, vẻ mặt dữ tợn cắn chặt răng đè cô dưới thân, cơ thể hai người ôm chặt không một kẽ hở, bàn tay lớn với các khớp xương rõ ràng bóp chặt lấy cổ cô, anh càng thêm dùng sức, cô đưa tay lên che chắn, cảm thấy thật khó chịu...
"Đừng... Em xin anh..."
Sức lực của anh rể rất lớn, cô cảm thấy mình sắp chết rồi...
Hơi thở của cô dồn dập, nước mắt sợ hãi tuôn rơi.
"Anh rể... Em không biết... Là chị bị cảm nên bảo em mang đến... Em sợ."
Cô chỉ muốn giúp chị gái mình đưa sữa cho chồng thôi.
"Khó chịu quá... Anh rể... Cứu em với!" Giọng cô nhỏ nhẹ cầu xin, như là bất đắc dĩ, bởi vì cô cũng là người bị hại.
Bàn tay đang bóp cổ cô buông ra, cô đáng thương ho khan vài tiếng: "Anh rể... Đau quá..."
Bộ dáng lã chã chực khóc của cô không giống người có gan hãm hại anh, người đàn ông cố kìm nén dục vọng đang dâng trào, lạnh lùng nói: “Không được khóc!”
Người đàn ông đang tức giận, vỗ mạnh một cái lên bàn, dọa cô nín khóc.
Đúng là nực cười, anh thật sự có một người vợ tốt, dùng những thứ này ép anh vào khuôn khổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên ngoài người lừa ta gạt thì thôi, không ngờ trong nhà anh cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Cô không biết anh đang mắng ai, dù sao cô cũng có lý do để thân mật với anh.
Cơ thể trong lòng ngực anh trơn mượt như ngọc, bên tai nghe tiếng khóc nức nở khó khăn của cô, hàng lông mi dài che đi đôi mắt ngấn lệ, hơi thở như hoa lan... Chẳng lẽ vợ anh lại hạ thuốc cô?
"Em cũng vậy sao?"
Cô thuận theo gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi...
Ngay cả anh cũng không chịu nổi tác dụng của thuốc, huống chi là một cô gái nhỏ.
Dục vọng và đạo đức đang kịch liệt giằng xé trong lòng anh.
"Tôi sẽ gọi điện cho bác sĩ. Trước tiên em thả tôi ra."
Cảnh vật trước mắt dần trở nên mơ hồ, cô lại nhỏ giọng cầu xin bên tai anh: "Vô dụng... anh rể..."
Thời gian càng dài, ý thức của Từ Thiếu Ngu càng không tỉnh táo, lý trí bắt đầu chìm vào bùn lầy. Người đàn ông chịu đựng dục vọng, đẩy cô gái trong lòng ra, chậm rãi đứng lên, lắc đầu, ý thức không quá tỉnh táo.
"Anh rể..."
Cô không biết lấy dũng khí từ đâu ra, gian nan đứng dậy ôm lấy lưng anh, chị gái ép cô, cô không thể để anh đi nữa.
"Xin anh đừng đi có được không?"
"Em có thể giúp anh."
"Không cần..."
Người đàn ông xoay người tách cánh tay mảnh khảnh đang vòng ở sau lưng mình ra, muốn đẩy cô nhưng mùi thơm thoang thoảng trên tóc cô lại quấn quanh đầu anh... Yết hầu anh vì động tác của cô mà ngứa ngáy, lăn lộn không ngừng.
"Buông ra..."
"Em không muốn nhìn thấy anh khó chịu..."
Cô chịu đựng sự ngứa ngáy tận xương tủy, ôm anh càng thêm chặt, mang theo dũng mãnh như đập nồi dìm thuyền. Càng kéo dài, tình dục trong người sắp làm cô nổ tung, toàn thân cô dựa sát người đàn ông, nhất quyết không buông tay.
Người đầu tiên ăn cua là dũng sĩ, người đầu tiên ôm Từ Thiếu Ngu như vậy cũng là dũng sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro