Dần Dần Luân Hãm

Sẽ Kiếm Người T...

2024-12-21 02:49:01

Vừa rồi cháu gái nói câu kia anh cũng nghe thấy được. Người đàn ông xoay người xoa đầu con bé: "Gọi chị. Không thể gọi mợ trẻ, nghe lời."

   

   

Vốn muốn gọi dì, nhưng mà ở độ tuổi này của cô… Người đàn ông tạm thời vẫn sửa lại.

   

   

"Vào nhà đi, ngoài này nóng."

   

   

"Đúng rồi, mãi nói chuyện cũng không để ý cái này. Nào, dì dẫn con vào nhà."

   

   

"Thiếu Ngu, con đừng quá nghiêm túc, đều là trẻ con, gọi thế nào mà chẳng được."

   

   

Trong lòng bà, Phất Diệu và Tiểu Mạch Nha không khác nhau là mấy.

   

   

Người đàn ông có chút ngạc nhiên, mẹ anh luôn là người kiêu ngạo, người bà không thích dù cho có quyền thế ngập trời cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn một cái, sao bà có thể thích Phất Diệu như vậy...

   

   

Huống hồ, cô còn là người ngày nào cũng muốn quyến rũ anh như vậy?

   

   

Phất Diệu cảm thấy mình chưa từng được coi trọng như vậy, trong bữa cơm, mẹ Từ vẫn luôn gắp thức ăn cho cô, không đến mức làm cô xấu hổ.

   

   

Cháu gái kia cũng rất đáng yêu, ở bên cạnh cô ngọt ngào gọi chị, tuy rằng anh rể đã nói rõ nhưng cô bé tựa hồ vẫn quyết định gọi em gái của vợ anh là chị.

   

   

Không ai sửa chữa cách gọi của một đứa trẻ, huống hồ đứa trẻ này còn được cả nhà nuông chiều.

   

   

Cô chưa từng cảm nhận được loại thiện ý ấm áp này, trong lòng như được rót mật ngọt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


   

   

Phất Nhược Hoa ngồi gần thầm nghĩ: Thật là vô dụng, mới được cho bát canh đã vui mừng khôn xiết, đúng là đồ không lên được mặt bàn.

   

   

Người đàn ông nhìn cháu gái cười ngã vào lòng Phất Diệu, dáng vẻ tươi cười yếu ớt của cô lập tức trở nên dịu dàng nhu mì.

   

   

Uống canh nóng nên trên trán cô xuất hiện mồ hôi lấm tấm, càng làm nổi bật làn da mịn màng trắng nõn.

   

   

Người đàn ông không thể không thừa nhận cô quả thật có vốn liếng để quyến rũ đàn ông.

   

   

"Anh yêu, ăn chút cua đi, vừa mới hấp xong đấy."

   

   

"Ừm."

  

   

Người đàn ông thu hồi tầm mắt, nhấp một miếng gạch cua, thầm nghĩ em vợ mình trái lại còn hợp ý với người nhà anh hơn cả vợ anh.

   

   

"Cậu, sao cậu cứ nhìn mợ trẻ vậy ạ?"

   

   

"Không được nói lung tung!"

   

   

Tiểu Mạch Nha vừa nói ra câu này lập tức bị mẹ mình bịt miệng, đứa trẻ này đúng là hay nói linh tinh.

Dù là trẻ con nói không kiêng kỵ cũng không nên ở trên bàn cơm nói chồng của chị dâu đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ khác... Còn là em vợ... Hai loại xưng hô này vẫn nên tách ra để khỏi hiềm nghi.

Trước kia người ta thường nói em vợ là nửa bên mông của anh rể.

Nghe thấy điều này thì Phất Nhược Hoa sẽ nghĩ thế nào?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phất Diệu bị lời của bé gái làm cho sặc nước sốt, nghẹn ho đến mức mắt cũng đỏ lên.

Sao cô bé này lại nói lung tung nữa rồi, anh rể sao có thể nhìn cô chứ?

"Cậu đang nhìn con đấy, chỉ lo chơi không ăn cơm."

Bé gái nhăn cái mũi, rõ ràng cậu đã nhìn rất nhiều lần rồi. Cô bé không có nhìn lầm.

Cô bé ngoan ngoãn để Phất Diệu đút đồ ăn, người lớn nhìn thấy trêu chọc cô bé sao lại thích ở trong lòng Phất Diệu như vậy.

"Con muốn chơi với dì, dì thơm lắm."

Mẹ Từ yêu thương xoa đầu cô bé: "Nhóc nghịch ngợm!"

Trong lòng bà không khỏi cảm khái nếu như con trai cũng có thể có con thì tốt biết bao, chỉ là chuyện vợ chồng bọn họ, người ngoài không tiện can thiệp.

Chính vì sợ con dâu phản cảm nên bà mới tự học nấu chút canh bổ dưỡng, nếu không thì bà đâu cần phải xuống bếp làm gì.

Tư tưởng của bà cởi mở, cũng không phải kiểu người nhà cao cửa rộng thích làm khó con dâu, nhiều năm như vậy bà đều để bọn họ tự do, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.

"Tiểu Mạch Nha, cháu có muốn cậu sinh cho cháu em trai hoặc em gái để chơi với cháu không?"

"Cháu nói với cậu, cậu sẽ nghe mà."

Mẹ Từ trêu chọc cô bé, bình thường con trai chỉ lấy cớ không thích con cái, nếu có thể có một đứa con gái đáng yêu như Tiểu Mạch Nha, bà không tin con trai mình không thích.

"Muốn, cháu muốn dì sinh."

"Dì ơi, có được không ạ?"

"Ây... Cái này... Hiện tại không được..."

Nhiều ánh mắt nhìn qua như vậy, đầu óc cô choáng váng giống như bột nhão, cô bắt đầu trả lời lung tung.

Một hòn đá dấy lên ngàn cơn sóng, lời nói trẻ con vô tư, người lớn nghe lại suy nghĩ nhiều. Sợ cô bé còn muốn hỏi lại, mẹ cô bé vội vàng kéo con về, hỏi một người phụ nữ chưa lập gia đình như vậy thật là quá ngại ngùng.

Trong lòng Phất Nhược Hoa đã sắp tức chết, răng cô ta nghiến chặt, hận không thể lột mặt Phất Diệu ra, càng muốn nhanh chóng kéo cô rời đi.

Cô ta chỉ cảm thấy nhà họ Từ đang cố tình làm cô ta xấu hổ.

"Ăn cơm của con đi!"

Từ Thiếu Uyển thấy vẻ mặt vợ chồng anh trai không có gì khác thường, nhẹ nhàng thở ra, đặt Tiểu Mạch Nha ở bên cạnh mình đút cơm.

Miễn cho con bé nói tiếp lời gì đó khiến mọi người kinh ngạc, làm người khác không nói nên lời!

Cô ấy nhìn mặt Phất Diệu cũng sắp đỏ đến nhỏ máu, lại nhìn vẻ mặt anh trai mình thản nhiên, quả nhiên là người từng trải, da mặt dày hơn nhiều.

Sau khi Từ Thiếu Ngu ăn xong lại phải trở về đơn vị, Phất Nhược Hoa nghĩ đến những lời nói trên bàn ăn trưa, cau mày muốn mang Phất Diệu về, bảo cô chuẩn bị cho công việc buổi tối.

"Chị, chị có thể đợi em một lát không. Em muốn tìm dì Từ nói chuyện..."

"Sao thế, lại muốn khoe khoang à? Hôm nay còn chưa đủ hả?"

"Em không có."

"Đi nhanh rồi về."

Nghĩ đến hôm nay cô đoạt hết nổi bật trên bàn cơm, tay cô ta không nhịn được mà bóp mạnh lên cánh tay Phất Diệu.

Cho đến khi nước mắt Phất Diệu lưng tròng, trong lòng cô ta mới dễ chịu hơn một chút, để cô rời đi.

Phất Diệu cầm cuốn sổ ghi chép trong tay, muốn giúp mẹ Từ phiên dịch xem như cảm ơn bà đã chiêu đãi mình nhiệt tình, cô tinh thông tiếng Pháp, coi như là chút lòng thành.

Cô cầm bản dịch cẩn thận nâng ở trước người, đây là thứ duy nhất có ích của cô.

Phất Nhược Hoa châm chọc cong môi, cái đồ vô dụng chỉ biết nịnh nọt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dần Dần Luân Hãm

Số ký tự: 0