Con Bé 16 Tuổi,...
2024-12-21 02:49:01
“Anh rể... Thực xin lỗi, em học không được…”
Cô bị nhìn chằm chằm làm mặt nóng lên, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói.
Lúc còn trẻ anh rất thích dạy dỗ người khác, không thích nghe học sinh tự hạ thấp mình, nghe cô nói như vậy lại khiến anh nổi lên cảm xúc muốn giáo huấn học sinh dốt nát.
“Chưa học đã nói không biết."
"Lười biếng"
Cô ấm ức tới mức nước mắt lưng tròng, cô chưa từng tiếp xúc với những điều này, hồi nhỏ cô chỉ muốn lấp đầy bụng, người nghèo đói không có tư cách theo đuổi thú vui tao nhã.
Từ Thiếu Ngu nhìn cô cúi đầu, chóp mũi có chút đỏ ửng, ánh mắt nhất thời hơi dừng lại, cô rất sợ anh sao? Giọng điệu của anh xem như chỉ đang dạy dỗ, những thuộc hạ kia của anh còn vui vẻ lắng nghe kìa.
"Này này, làm đàn ông thì không nên bắt nạt con gái nhà lành đâu."
Anh bị làm sao vậy? Đối với Phất Diệu luôn dễ dàng bộc lộ cảm xúc và tỏ ra khí thế bức người... Nếu không phải Phất Diệu tồn tại loại tâm tư đó, anh cũng sẽ không làm khó cô gái nhỏ này.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, hơn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn bị mái tóc đen rậm che khuất, dưới ánh mặt trời nhàn nhạt phủ lên ánh sáng dịu dàng.
Dái tai cô đỏ hồng vì phơi nắng, hôm nay còn đeo khuyên tai ngọc trai, vành tai khá mượt mà, nhìn qua là người có phúc khí.
Cô chớp mắt, mắt không còn ẩm ướt nữa, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh mẹ Từ.
Cô tủi thân nhìn người đàn ông một cái, chỉ là nhìn, không dám có quá nhiều cảm xúc khác. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng cô vẫn còn e ngại uy nghiêm của người đàn ông, lại đổi thành nụ cười lấy lòng.
Anh thật đáng sợ...
Ban ngày ban mặt, hồ ly tinh cũng dám trắng trợn quyến rũ anh. Tia thương hại vừa rung động dưới đáy lòng anh lại biến mất không tung tích.
Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, hôm nay là gia yến, gia đình em gái anh cũng tới.
Anh không có con nên vô cùng yêu thương con gái nhà em gái, ngay cả em rể cũng nói anh còn chiều chuộng con bé hơn cả bố nó.
Cô bé vừa vào sân đã chạy như bay, cầm que kẹo cười tìm anh.
Cô bé ôm chặt chân anh, đôi mắt vừa tinh khiết vừa sáng ngời khiến cho người đàn ông không kìm được liếc mắt nhìn xuống.
Thấy có người đến, Phất Diệu nhìn dáng vẻ quen thuộc của bọn họ, cảm thấy mình có chút không hợp, yên tĩnh đứng ở một bên xem bọn họ trò chuyện.
Mẹ Từ vội kéo tay cô giới thiệu với mọi người: "Đây là cháu gái của mẹ, không ở thành phố, cũng chỉ có dịp nghỉ hè mới có thời gian tới chơi..."
"Trong nhà mở mấy công ty nhỏ, mẹ cảm thấy mấy ngôi sao lớn trong đó còn không đẹp bằng Diệu Diệu..."
"Nếu con có ý muốn vào giới giải trí thì cứ nói với con gái bác, biết đâu nhà mình lại có thêm một minh tinh, có phải không, Tiểu Mạch Nha..."
Mẹ Từ mỉm cười, bắt đầu trêu chọc cô bé...
Đứa bé thích Phất Diệu xinh đẹp, rất thân thiết ôm eo cô bằng bàn tay nhỏ mềm mại, Phất Diệu cúi đầu lặng lẽ cười nhẹ với cô bé.
Cô bé không phân biệt được cái gì gọi là em gái của vợ cậu, chú, dì... Vì thế trước mặt mọi người gọi to một tiếng: "Mợ trẻ!"
Khuôn mặt Phất Diệu lập tức đỏ bừng như tôm luộc.
Người lớn đều bị lời nói ngây thơ của cô bé chọc cười.
Mẹ Từ nhìn gương mặt đỏ ửng của Phất Diệu càng thêm đau lòng cho cô gái xinh đẹp bơ vơ không nơi nương tựa này, trêu chọc nhìn hai người đứng cách xa nhau...
Người da mặt mỏng như vậy có thể có ý đồ gì chứ... Diệu Diệu ở trước mặt Thiếu Ngu còn bé như vậy, xưng hô này có là gì...
"Tiểu Mạch Nha ngoan, con phải gọi là chị."
"Gọi loạn là đáng xấu hổ, phải biết lễ phép."
“Chị ạ? Nhưng sao lại phải gọi là chị?” Tiểu Mạch Nha không hiểu lắm, ôm chân cô nũng nịu gọi: "Mợ trẻ."
Mẹ Từ cũng không biết giải thích thế nào, chờ con bé lớn hơn một chút sẽ hiểu thôi, cũng không có ai tiếp tục bàn tán, bà đi theo Tiểu Mạch Nha, xoa nhẹ bàn tay của Diệu Diệu vỗ về: "Diệu Diệu, con đừng để ý, con nít nói năng lung tung, chơi đùa thôi."
"Dì đừng nói vậy, Tiểu Mạch Nha rất đáng yêu, cháu sẽ không để bụng đâu ạ." Cô gượng gạo trả lời, bỗng nhiên bị một người đàn ông nắm lấy tay.
"Lời trẻ con có gì phải coi là thật chứ?"
Cô bị nhìn chằm chằm làm mặt nóng lên, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói.
Lúc còn trẻ anh rất thích dạy dỗ người khác, không thích nghe học sinh tự hạ thấp mình, nghe cô nói như vậy lại khiến anh nổi lên cảm xúc muốn giáo huấn học sinh dốt nát.
“Chưa học đã nói không biết."
"Lười biếng"
Cô ấm ức tới mức nước mắt lưng tròng, cô chưa từng tiếp xúc với những điều này, hồi nhỏ cô chỉ muốn lấp đầy bụng, người nghèo đói không có tư cách theo đuổi thú vui tao nhã.
Từ Thiếu Ngu nhìn cô cúi đầu, chóp mũi có chút đỏ ửng, ánh mắt nhất thời hơi dừng lại, cô rất sợ anh sao? Giọng điệu của anh xem như chỉ đang dạy dỗ, những thuộc hạ kia của anh còn vui vẻ lắng nghe kìa.
"Này này, làm đàn ông thì không nên bắt nạt con gái nhà lành đâu."
Anh bị làm sao vậy? Đối với Phất Diệu luôn dễ dàng bộc lộ cảm xúc và tỏ ra khí thế bức người... Nếu không phải Phất Diệu tồn tại loại tâm tư đó, anh cũng sẽ không làm khó cô gái nhỏ này.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, hơn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn bị mái tóc đen rậm che khuất, dưới ánh mặt trời nhàn nhạt phủ lên ánh sáng dịu dàng.
Dái tai cô đỏ hồng vì phơi nắng, hôm nay còn đeo khuyên tai ngọc trai, vành tai khá mượt mà, nhìn qua là người có phúc khí.
Cô chớp mắt, mắt không còn ẩm ướt nữa, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh mẹ Từ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô tủi thân nhìn người đàn ông một cái, chỉ là nhìn, không dám có quá nhiều cảm xúc khác. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng cô vẫn còn e ngại uy nghiêm của người đàn ông, lại đổi thành nụ cười lấy lòng.
Anh thật đáng sợ...
Ban ngày ban mặt, hồ ly tinh cũng dám trắng trợn quyến rũ anh. Tia thương hại vừa rung động dưới đáy lòng anh lại biến mất không tung tích.
Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, hôm nay là gia yến, gia đình em gái anh cũng tới.
Anh không có con nên vô cùng yêu thương con gái nhà em gái, ngay cả em rể cũng nói anh còn chiều chuộng con bé hơn cả bố nó.
Cô bé vừa vào sân đã chạy như bay, cầm que kẹo cười tìm anh.
Cô bé ôm chặt chân anh, đôi mắt vừa tinh khiết vừa sáng ngời khiến cho người đàn ông không kìm được liếc mắt nhìn xuống.
Thấy có người đến, Phất Diệu nhìn dáng vẻ quen thuộc của bọn họ, cảm thấy mình có chút không hợp, yên tĩnh đứng ở một bên xem bọn họ trò chuyện.
Mẹ Từ vội kéo tay cô giới thiệu với mọi người: "Đây là cháu gái của mẹ, không ở thành phố, cũng chỉ có dịp nghỉ hè mới có thời gian tới chơi..."
"Trong nhà mở mấy công ty nhỏ, mẹ cảm thấy mấy ngôi sao lớn trong đó còn không đẹp bằng Diệu Diệu..."
"Nếu con có ý muốn vào giới giải trí thì cứ nói với con gái bác, biết đâu nhà mình lại có thêm một minh tinh, có phải không, Tiểu Mạch Nha..."
Mẹ Từ mỉm cười, bắt đầu trêu chọc cô bé...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứa bé thích Phất Diệu xinh đẹp, rất thân thiết ôm eo cô bằng bàn tay nhỏ mềm mại, Phất Diệu cúi đầu lặng lẽ cười nhẹ với cô bé.
Cô bé không phân biệt được cái gì gọi là em gái của vợ cậu, chú, dì... Vì thế trước mặt mọi người gọi to một tiếng: "Mợ trẻ!"
Khuôn mặt Phất Diệu lập tức đỏ bừng như tôm luộc.
Người lớn đều bị lời nói ngây thơ của cô bé chọc cười.
Mẹ Từ nhìn gương mặt đỏ ửng của Phất Diệu càng thêm đau lòng cho cô gái xinh đẹp bơ vơ không nơi nương tựa này, trêu chọc nhìn hai người đứng cách xa nhau...
Người da mặt mỏng như vậy có thể có ý đồ gì chứ... Diệu Diệu ở trước mặt Thiếu Ngu còn bé như vậy, xưng hô này có là gì...
"Tiểu Mạch Nha ngoan, con phải gọi là chị."
"Gọi loạn là đáng xấu hổ, phải biết lễ phép."
“Chị ạ? Nhưng sao lại phải gọi là chị?” Tiểu Mạch Nha không hiểu lắm, ôm chân cô nũng nịu gọi: "Mợ trẻ."
Mẹ Từ cũng không biết giải thích thế nào, chờ con bé lớn hơn một chút sẽ hiểu thôi, cũng không có ai tiếp tục bàn tán, bà đi theo Tiểu Mạch Nha, xoa nhẹ bàn tay của Diệu Diệu vỗ về: "Diệu Diệu, con đừng để ý, con nít nói năng lung tung, chơi đùa thôi."
"Dì đừng nói vậy, Tiểu Mạch Nha rất đáng yêu, cháu sẽ không để bụng đâu ạ." Cô gượng gạo trả lời, bỗng nhiên bị một người đàn ông nắm lấy tay.
"Lời trẻ con có gì phải coi là thật chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro