Không Có Văn Hó...
2024-12-21 02:49:01
Phất Diệu được chị gái đưa vào trong căn biệt thự, rụt rè nhìn chiếc váy đang mặc trên người, nó sang trọng đến mức cô không dám chạm vào, trong lòng lại có chút mừng rỡ.
Không có người phụ nữ nào là không thích quần áo đẹp.
Mẹ Từ ngồi trên ghế mây trong sân đung đưa, từ xa đã nhìn thấy con dâu đi cùng một cô gái trẻ tóc đen như mun.
Dưới ánh nắng, cô gái ấy trông giống như một nàng tiên, đến gần nhìn lại càng xinh đẹp, yêu kiều động lòng người hơn.
Thật sự rất giống Tây Thi tái thế mà bà đang đọc trong cuốn tiểu thuyết Minh Thanh, một Vương Anh Tuyền sống!
"Cô gái nhỏ nhà ai mà xinh xắn thế này..."
Mẹ Từ lập tức yêu thích cô gái xinh đẹp này...
Bà là người thích ngắm nhìn cái đẹp, năm đó bố Từ dựa vào vẻ ngoài tuấn tú của mình đã lừa được tiểu thư khuê các là bà, bất chấp sự phản đối của gia đình mà gả cho anh chàng nghèo khó.
Phất Nhược Hoa nghe mẹ chồng nói tiếng địa phương thì trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài.
Cô ta sợ mẹ chồng lại cho mình uống thêm bát canh bổ gì đó, nên chỉ giới thiệu là em gái rồi viện cớ đi vào phòng.
Mẹ Từ ngạc nhiên nói một câu đã từ Pháp về rồi à, ý thức được mình lỡ lời nên vội vàng chuyển chủ đề khác, cảm thấy cô bé này chắc hẳn không muốn nhắc tới việc này.
Năm đó bà chỉ thuận miệng giục con trai một câu, không bao lâu sau nó đã dẫn Phất Nhược Hoa về ra mắt.
Bà và chồng đều là người sáng suốt, con trai không cho điều tra lai lịch của đối phương, chỉ biết là người địa phương, thân phận gia đình lại nhạy cảm.
Nhà họ không cần con dâu giàu có, chỉ cần có tư tưởng đúng đắn là được.
Bà cũng không yên tâm để chồng điều tra, sợ rằng đây chính là cô bé năm đó: "Cháu gái lại đây ngồi đi."
Đứa trẻ cũng không thể tự mình chọn nơi đầu thai được.
Phất Diệu vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, khiến mẹ Từ có chút đau lòng.
Bà nắm tay cô nói rất nhiều chuyện, rất thích cô, sợ cô ngại ngùng nên không hỏi han gì về nước Pháp.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với người lớn tuổi là nữ giới, lại là một phu nhân cao quý như vậy, ngay cả chị gái cũng phải e dè, vậy mà bà lại nhiệt tình với cô như thế.
Cô vui vẻ, không nhịn được chủ động trò chuyện nhiều hơn.
Thấy mẹ Từ đang viết chữ Hán trong cuốn tiểu thuyết, cô có chút buồn bã, muốn đáp lại sự nhiệt tình của bà nên cầm bút viết một đoạn đưa cho bà xem.
"Rất khá... Tự học à?"
"Trước đó cháu có làm phiên dịch một chút ạ..."
Cô nghe mẹ Từ khen ngợi không chút che giấu, đỏ mặt ngại ngùng cười.
Mẹ Từ rõ ràng là người gần gũi, dễ chịu, thông minh như vậy, không biết chị gái cô không thích bà ở điểm gì.
Bà không giống như những gì cô nghĩ trước khi đến đây, bà nhìn trẻ trung, tính cách cũng trẻ con hơn.
Giá như mẹ cô cũng tốt như vậy...
Hóa ra cô cũng biết cười? Từ Thiếu Ngu vừa xuống xe đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Từ khi về nhà anh, cô luôn tỏ ra rụt rè, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng ủ rũ, tính tình hướng nội, nhút nhát như vậy mà cũng có thể trò chuyện vui vẻ với mẹ anh, thật khó tin.
Từ Thiếu Ngu gật đầu với tài xế, đi đến gần nghe thấy mẹ Từ cười nói gì đó về con mèo con.
Nhìn thấy anh đến, bà vui vẻ đưa chữ Phất Diệu viết cho anh xem: "Con xem này. Thật thú vị."
Anh biết vì sao mẹ lại cười rồi.
Thật sự là chữ viết của cô còn xấu hơn cả trẻ lên ba.
Vừa lúc đó mẹ Từ cười nói: "Anh rể con là cao thủ thư pháp đấy, bảo nó dạy con cách viết chữ đi."
“Không cần làm phiền anh rể đâu ạ.”
Cô bối rối xua tay cự tuyệt, sốt ruột từ chối, ỉu xìu cúi đầu.
"Dì thật sự không cần..."
Anh rể chán ghét cô, chỉ biết mắng cô sao có thể dạy cô viết chữ được chứ, còn là bút lông nữa, cho tới bây giờ cô chưa từng chạm vào, anh khẳng định sẽ ghét bỏ cô, bản thân cô cũng đủ làm anh ghét rồi.
Mẹ Từ sai người cầm bút mực giấy nghiên tới.
Người đàn ông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mờ mịt đứng bất động, không tiện để mất mặt mũi của mẹ, vẫn trải giấy Tuyên Thành lên bàn đá, nói: "Tới đây."
"A."
Thật khó cầm, ngòi bút cũng quá mềm mại.
Người đàn ông nhíu mày, nghĩ cô thật đúng là một học sinh ngu ngốc, bút lông cũng không biết cầm, từ nhỏ chưa từng học sao?
Nếu như cô là học sinh của anh, ngốc nghếch như vậy đoán chừng cũng có thể chọc anh tức tới bốc khói xanh, không cần trở nên to gan như vậy.
Chỉ có điều, cổ tay cô vẫn bằng phẳng, cán bút thẳng.
"Nghiêng ngả, không giữ được lòng..."
"Chữ giống như người."
Lời anh nói như khói nhẹ bay qua, cô không nghe thấy, còn đang mân mê tư thế cầm bút.
Dáng vẻ này trong mắt nam nhân rất giống với dáng vẻ lần đầu tiên Tôn Ngộ Không ra khỏi Hoa Quả Sơn ăn mì: "Ngón tay bóp chặt hơn một chút, lỏng lẻo, không có khí khái gì cả.”
"Có chút khó..."
Mẹ Từ ở phía sau bảo anh kiên nhẫn thêm chút nữa, bà không thích nhìn người xinh đẹp bị bắt nạt.
Một người đàn ông như anh còn tức giận với cô gái nhỏ.
"Mẹ dạy em ấy đi!"
"Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành phải dựa vào bản thân."
Người đàn ông lùi lại một chút, đi đến dưới tán cây cách bọn họ hơi xa hút thuốc. Sắc mặt hơi trầm xuống liếc cô một cái, người mới học muốn cầm tay chỉ việc, anh cầm lấy tay cô thì còn ra thể thống gì nữa.
Cô biết ngay anh rể không muốn dạy cô, cắn môi muốn buông bút, bút không hút mực, nhỏ một giọt lên giấy làm loang ra một vòng mực, vừa vặn người đàn ông đi tới.
Cô cẩn thận nhìn sắc mặt anh có chút không tốt, vội cúi đầu giống như đứa trẻ phạm sai lầm: "Xin lỗi... Anh rể"
Người đàn ông thu cảnh tượng này vào đáy mắt, không tiếp lời cô, đổi một trang giấy khác, một lần nữa viết, tầm mắt như có như không rơi vào trên người cô.
Không có văn hóa, cần người hướng dẫn, thật sự là không hiểu vợ anh vì sao luôn thích muốn đẩy cô tới trước mặt anh như vậy?
Không có người phụ nữ nào là không thích quần áo đẹp.
Mẹ Từ ngồi trên ghế mây trong sân đung đưa, từ xa đã nhìn thấy con dâu đi cùng một cô gái trẻ tóc đen như mun.
Dưới ánh nắng, cô gái ấy trông giống như một nàng tiên, đến gần nhìn lại càng xinh đẹp, yêu kiều động lòng người hơn.
Thật sự rất giống Tây Thi tái thế mà bà đang đọc trong cuốn tiểu thuyết Minh Thanh, một Vương Anh Tuyền sống!
"Cô gái nhỏ nhà ai mà xinh xắn thế này..."
Mẹ Từ lập tức yêu thích cô gái xinh đẹp này...
Bà là người thích ngắm nhìn cái đẹp, năm đó bố Từ dựa vào vẻ ngoài tuấn tú của mình đã lừa được tiểu thư khuê các là bà, bất chấp sự phản đối của gia đình mà gả cho anh chàng nghèo khó.
Phất Nhược Hoa nghe mẹ chồng nói tiếng địa phương thì trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài.
Cô ta sợ mẹ chồng lại cho mình uống thêm bát canh bổ gì đó, nên chỉ giới thiệu là em gái rồi viện cớ đi vào phòng.
Mẹ Từ ngạc nhiên nói một câu đã từ Pháp về rồi à, ý thức được mình lỡ lời nên vội vàng chuyển chủ đề khác, cảm thấy cô bé này chắc hẳn không muốn nhắc tới việc này.
Năm đó bà chỉ thuận miệng giục con trai một câu, không bao lâu sau nó đã dẫn Phất Nhược Hoa về ra mắt.
Bà và chồng đều là người sáng suốt, con trai không cho điều tra lai lịch của đối phương, chỉ biết là người địa phương, thân phận gia đình lại nhạy cảm.
Nhà họ không cần con dâu giàu có, chỉ cần có tư tưởng đúng đắn là được.
Bà cũng không yên tâm để chồng điều tra, sợ rằng đây chính là cô bé năm đó: "Cháu gái lại đây ngồi đi."
Đứa trẻ cũng không thể tự mình chọn nơi đầu thai được.
Phất Diệu vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, khiến mẹ Từ có chút đau lòng.
Bà nắm tay cô nói rất nhiều chuyện, rất thích cô, sợ cô ngại ngùng nên không hỏi han gì về nước Pháp.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với người lớn tuổi là nữ giới, lại là một phu nhân cao quý như vậy, ngay cả chị gái cũng phải e dè, vậy mà bà lại nhiệt tình với cô như thế.
Cô vui vẻ, không nhịn được chủ động trò chuyện nhiều hơn.
Thấy mẹ Từ đang viết chữ Hán trong cuốn tiểu thuyết, cô có chút buồn bã, muốn đáp lại sự nhiệt tình của bà nên cầm bút viết một đoạn đưa cho bà xem.
"Rất khá... Tự học à?"
"Trước đó cháu có làm phiên dịch một chút ạ..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nghe mẹ Từ khen ngợi không chút che giấu, đỏ mặt ngại ngùng cười.
Mẹ Từ rõ ràng là người gần gũi, dễ chịu, thông minh như vậy, không biết chị gái cô không thích bà ở điểm gì.
Bà không giống như những gì cô nghĩ trước khi đến đây, bà nhìn trẻ trung, tính cách cũng trẻ con hơn.
Giá như mẹ cô cũng tốt như vậy...
Hóa ra cô cũng biết cười? Từ Thiếu Ngu vừa xuống xe đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Từ khi về nhà anh, cô luôn tỏ ra rụt rè, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng ủ rũ, tính tình hướng nội, nhút nhát như vậy mà cũng có thể trò chuyện vui vẻ với mẹ anh, thật khó tin.
Từ Thiếu Ngu gật đầu với tài xế, đi đến gần nghe thấy mẹ Từ cười nói gì đó về con mèo con.
Nhìn thấy anh đến, bà vui vẻ đưa chữ Phất Diệu viết cho anh xem: "Con xem này. Thật thú vị."
Anh biết vì sao mẹ lại cười rồi.
Thật sự là chữ viết của cô còn xấu hơn cả trẻ lên ba.
Vừa lúc đó mẹ Từ cười nói: "Anh rể con là cao thủ thư pháp đấy, bảo nó dạy con cách viết chữ đi."
“Không cần làm phiền anh rể đâu ạ.”
Cô bối rối xua tay cự tuyệt, sốt ruột từ chối, ỉu xìu cúi đầu.
"Dì thật sự không cần..."
Anh rể chán ghét cô, chỉ biết mắng cô sao có thể dạy cô viết chữ được chứ, còn là bút lông nữa, cho tới bây giờ cô chưa từng chạm vào, anh khẳng định sẽ ghét bỏ cô, bản thân cô cũng đủ làm anh ghét rồi.
Mẹ Từ sai người cầm bút mực giấy nghiên tới.
Người đàn ông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mờ mịt đứng bất động, không tiện để mất mặt mũi của mẹ, vẫn trải giấy Tuyên Thành lên bàn đá, nói: "Tới đây."
"A."
Thật khó cầm, ngòi bút cũng quá mềm mại.
Người đàn ông nhíu mày, nghĩ cô thật đúng là một học sinh ngu ngốc, bút lông cũng không biết cầm, từ nhỏ chưa từng học sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như cô là học sinh của anh, ngốc nghếch như vậy đoán chừng cũng có thể chọc anh tức tới bốc khói xanh, không cần trở nên to gan như vậy.
Chỉ có điều, cổ tay cô vẫn bằng phẳng, cán bút thẳng.
"Nghiêng ngả, không giữ được lòng..."
"Chữ giống như người."
Lời anh nói như khói nhẹ bay qua, cô không nghe thấy, còn đang mân mê tư thế cầm bút.
Dáng vẻ này trong mắt nam nhân rất giống với dáng vẻ lần đầu tiên Tôn Ngộ Không ra khỏi Hoa Quả Sơn ăn mì: "Ngón tay bóp chặt hơn một chút, lỏng lẻo, không có khí khái gì cả.”
"Có chút khó..."
Mẹ Từ ở phía sau bảo anh kiên nhẫn thêm chút nữa, bà không thích nhìn người xinh đẹp bị bắt nạt.
Một người đàn ông như anh còn tức giận với cô gái nhỏ.
"Mẹ dạy em ấy đi!"
"Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành phải dựa vào bản thân."
Người đàn ông lùi lại một chút, đi đến dưới tán cây cách bọn họ hơi xa hút thuốc. Sắc mặt hơi trầm xuống liếc cô một cái, người mới học muốn cầm tay chỉ việc, anh cầm lấy tay cô thì còn ra thể thống gì nữa.
Cô biết ngay anh rể không muốn dạy cô, cắn môi muốn buông bút, bút không hút mực, nhỏ một giọt lên giấy làm loang ra một vòng mực, vừa vặn người đàn ông đi tới.
Cô cẩn thận nhìn sắc mặt anh có chút không tốt, vội cúi đầu giống như đứa trẻ phạm sai lầm: "Xin lỗi... Anh rể"
Người đàn ông thu cảnh tượng này vào đáy mắt, không tiếp lời cô, đổi một trang giấy khác, một lần nữa viết, tầm mắt như có như không rơi vào trên người cô.
Không có văn hóa, cần người hướng dẫn, thật sự là không hiểu vợ anh vì sao luôn thích muốn đẩy cô tới trước mặt anh như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro