Dần Dần Luân Hãm

Trốn Tránh

2024-12-21 02:49:01

Gần đây Từ Thiếu Ngu không còn về nhà nữa, đối nội chỉ nói là công việc bận rộn, ăn ở đều ở văn phòng, trước kia cũng không phải chưa từng như vậy... Thậm chí có thể nói tình huống này cũng coi như bình thường. 

 

Tóm lại là với vị thế của anh, ở nhà và ở văn phòng nghỉ ngơi cũng không có gì khác biệt...

 

Cô bắt đầu sốt ruột lo lắng, không biết có phải chị dâu cố ý hay không, người trong nhà đều tránh nói chuyện với cô, ngay cả bảo mẫu trước đó hay quan tâm cô mấy câu cũng im lặng. 

 

Người trả lương cho bọn họ đâu phải cô...

 

Đây là sự trừng phạt của chị gái dành cho cô, chị ấy thật quá đáng. 

 

Trong nhà giống như một hòn đảo hoang vu chỉ có một mình, cô muốn cầu cứu cũng không được, mặc dù trong lòng đã gào thét đến khản cả giọng. 

 

Ngoại trừ đi khảo sát và điều tra nghiên cứu, đây là lần đầu tiên Từ Thiếu Ngu muốn thoát khỏi căn nhà của chính mình, bởi vì trong đó có một con quỷ đang muốn mê hoặc lòng người...

 

Phất Diệu... là một người không bớt lo, trốn tránh cũng tốt...

 

Giọng nói của thư ký ngoài cửa vang lên, xen lẫn vài lời khuyên nhủ, anh thừa biết người tới là ai, ai dám ngăn cản vợ của anh chứ?

 

Anh liếc mắt một cái, thư ký lập tức hiểu ý, sau khi pha trà xong bèn lui ra ngoài canh chừng. 

 

"Thiếu Ngu, hôm nay có gia yến, em muốn đưa Phất Diệu đi cùng."

 

"Nó ở nhà một mình cũng tội nghiệp!"

 

Nghe lời cô ta nói còn tưởng rằng cô ta là người chị tốt đẹp lắm... Người đàn ông nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô ta, khó tránh khỏi cảm thấy thật giả tạo... Người vợ vừa mới thể hiện uy phong trước mặt anh cũng không thể không hạ giọng, dùng giọng điệu như đang thương lượng. 

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mẹ anh  thích lải nhải, cũng thích nói chuyện với những cô gái trẻ tuổi, dẫn Phất Diệu đi còn có thể thu hút chút lực chú ý của bà. Thời gian đã kéo dài quá lâu, cô ta cũng không muốn nuôi không cô em gái vô dụng này nữa. 

 

Tối nay nhất định phải để cô thành công, Phất Nhược Hoa từng giây từng phút đều không thể chịu đựng được căn bệnh của mình, luôn phải tỏ vẻ đáng thương trước người khác.

 

Vậy cô sẽ tới gia yến với thân phận gì? Em vợ của anh hay là tình nhân của anh?

 

"Bây giờ anh còn phải hỏi ý kiến của em sao?"

 

Người vợ này của anh thật là vì muốn gả Phất Diệu cho anh nên đã bất chấp tất cả, đến bữa tiệc gia đình cũng muốn mang người theo. 

 

Người chồng như anh cũng coi như là một lá cờ hiếm có trong rừng cờ, chưa từng nghe nói người vợ nào ngày nào cũng nôn nóng muốn đưa em gái ruột lên giường chồng mình như vậy!

 

Trái tim anh đã có chút lạnh lẽo. 

 

"Thiếu Ngu, lời này của em..."

 

"Tùy em."

 

"Anh còn có việc bận, không có việc gì thì để lão Giang đưa em về trước đi."

 

Lão Giang là tài xế công tác mà đơn vị cấp cho anh, đi theo anh đã gần mười mấy năm, bảo ông ấy đưa Nhược Hoa về, ông ấy biết cái gì nên nói cái gì không nên nói...

 

Phất Nhược Hoa hơi sững sờ. 

 

Anh đã quen với việc gặp Phất Diệu, bây giờ còn đồng ý với cô ta nhưng trong lòng cô ta lại có chút không vui, biểu cảm nhất thời có chút buồn cười. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Nghĩ lại thì hành vi của cô ta cũng coi như là đang đề bạt Phất Diệu. 

 

Nếu không phải nhờ cô ta, thứ bẩn thỉu kia cả đời cũng không gặp được người như Từ Thiếu Ngu. 

 

Phất Nhược Hoa đứng dậy, nhìn kỹ người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu. 

 

Năm tháng không hề để lại dấu vết gì trên khuôn mặt anh, ngược lại càng làm anh thêm nho nhã, giống như rượu vang thơm nồng được ủ lâu năm. 

 

Nhiều năm làm vợ chồng, hai người đến với nhau rất bình thản. Anh là một người đàn ông tài giỏi, nhưng cũng quá mức giữ lễ với cô ta, luôn khiến cô ta phải chuyển dời mâu thuẫn sang vấn đề con cái.

 

Bây giờ ai bận việc nấy càng không thể nói chuyện được, cô ta chưa từng được cảm nhận tình yêu cuồng nhiệt nồng cháy là gì. 

 

Mẹ cô ta ở bên ngoài luôn được người ta tâng bốc, chồng thì chỉ được cái mác bên ngoài. Bảo sao cô ta không sợ loại chênh lệch này, đến lúc có con, giữa hai người có sự gắn kết rồi, nói chuyện cũng sẽ nhiều hơn. 

 

Cô ta cũng không lo lắng mối quan hệ này sẽ dễ dàng tan vỡ. 

 

Nghĩ tới đây, cô ta càng không hối hận về kế hoạch tối nay, cứng nhắc nói một câu: "Chồng à. Anh làm xong thì nghỉ ngơi đi nhé."

 

"Ừ."

 

Người đàn ông đang mải mê với tài liệu, không ngẩng đầu nhìn cô ta.

 

Phất Nhược Hoa nghĩ dù sao Phất Diệu cũng chỉ là một công cụ, bảo cô uống chút thuốc ngủ còn có thể giảm bớt tội lỗi. 

 

Chờ cô ta đẩy cửa rời đi, người đàn ông nhìn bóng lưng vợ mình, mệt mỏi day mi tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dần Dần Luân Hãm

Số ký tự: 0