Khuyên Nhủ
2024-12-21 02:49:01
Hình như nó còn lớn hơn so với đêm hôm đó, một tháng anh không ở nhà, cô đã béo lên một chút, có chút mũm mĩm, không giống bộ dạng gầy yếu ban đầu.
"Em không sợ về sau mình sẽ hối hận về hành động hôm nay hay sao? Em còn cuộc sống tương lai của mình, em nên tìm một người yêu thương có thể tâm sự cùng em, cần gì phải lãng phí thời gian ở bên cạnh người sắp chết như tôi..."
"Em dám cam đoan tương lai em sẽ không kết hôn, không có con hay sao? Đến lúc đó em phải giải thích như thế nào, đối mặt như thế nào?"
Từ Thiếu Ngu uống một hớp nước, nói nhiều như vậy cũng không biết cô có nghe lọt tai không, hay chỉ giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, anh thật sự không hiểu người trẻ tuổi bây giờ sao lại suy nghĩ táo bạo như vậy, hoàn toàn là sự cứng đầu đầy ngu ngốc.
Giống như cả hai đang sống ở hai thời đại khác nhau vậy.
"Em phải suy nghĩ rộng lên, đừng để bị các tư tưởng bên ngoài ảnh hưởng, có biết không? Một ngày trừ ăn cơm ra, em cũng nên nghĩ đến việc khác chứ?"
Cô còn rất tham ăn, lúc ăn sáng, anh đã thấy cô ăn tám chín cái bánh bao nhỏ, làm anh cũng bị khơi gợi cơn thèm ăn, muốn lấy một cái nếm thử, còn bị không cô vô tình quyến rũ một phen.
Cô còn nhỏ như vậy, tuyệt đối sẽ không là người anh muốn dây dưa...
Người đàn ông muốn kéo cô dậy nói chuyện, vợ khuyên không được, anh ta cũng muốn khuyên nhủ cô đừng làm loại chuyện này.
Công việc của anh vốn là làm công tác tư tưởng... Người đàn ông nghĩ cô ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tư tưởng cởi mở một chút nhưng cũng phải có chừng mực...
"Tôi còn có lời muốn nói với em."
"Anh nói đi... Em đang nghe."
Cô nhỏ giọng trả lời một câu, khẽ liếm đôi môi ướt át giống như một quả đào mọng nước, nhìn thứ mà người đàn ông trước mắt đang giấu trong lớp vải bắt đầu trỗi dậy.
Cô muốn nắm lấy từng cơ hội...
"Bây giờ em còn nhỏ, làm việc không cân nhắc hậu quả, toàn dựa vào ý tưởng chủ quan của chính mình, đó là không phù hợp thực tế."
“Tôi là anh rể của em, em không nên có tâm tư gì với tôi.”
Ý thức luân lý ở nước ngoài quả thật cởi mở hơn trong nước, cô có thể tiếp nhận điều này cũng không có gì đáng trách...
"Tôi sẽ sắp xếp cho em ở Paris, em trở về đi, chuyện chị gái em bên kia để tôi giải thích."
"Nếu em thiếu tiền, tôi là người lớn cho em một chút cũng không sao, nhưng có một số việc là không thể làm."
Người đàn ông còn chưa nói hết câu, cô đã áp sát vào đũng quần của anh, nhắm mắt cọ xát.
Nghé con mới sinh không sợ cọp!
"Không biết xấu hổ!"
Lời khuyên nhủ của người đàn ông bị cơn giận dữ thay thế.
Anh muốn đẩy cô ra nhưng lại nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ kia, lập tức đứng dậy rời khỏi giường.
“Anh rể, đừng đi... Em sai rồi.”
Cô cúi đầu gọi một tiếng, lại bị nghiêm khắc quát một tiếng, ánh mắt nhanh chóng đỏ hoe...
Anh đến phòng cô không phải là vì muốn làm những chuyện này sao? Cô không biết mình sai ở đâu, muốn nắm lấy ống quần anh.
Không thực hiện được thì còn có thể tỏ vẻ đáng thương.
Người đàn ông nhấc chân, chân mày lập tức nhíu chặt.
Anh lạnh lùng bước ra ngoài, trong lúc xoay người, ống quần cũng từ trong tay cô lạnh lùng rút ra.
Trẻ con không thể dạy bảo... Gỗ mục không thể khắc!
Anh không nên tới đây, bởi vì Phất Diệu là một yêu tinh... Cũng có thể là vì ban đêm, thiếu chút nữa khiến anh bị ma quỷ ám ảnh.
Phản ứng của người đàn ông rõ ràng là từ chối cô, cô còn quỳ rạp xuống nhìn dấu vết anh ta để lại vừa rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi.
Rõ ràng anh rể đã... chạm vào môi cô, nếu anh không muốn động vào cô vậy tại sao ban đêm lại muốn vào phòng cô?
Nghĩ đến câu răn dạy vừa rồi cùng với việc lấy hết dũng khí khiến cô khó chịu, trong lòng cô chua xót, đứng dậy nhưng hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống, may mà còn giữ được thăng bằng.
Cô vuốt tóc, vén tóc dài ra sau tai, nhịn không được cơn đói vẫn quyết định ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Ánh đèn hành lang mờ ảo, làm nổi bật dáng vẻ cô đơn của cô.
Người đàn ông hút thuốc ở góc cửa sổ, hờ hững rít một hơi, muốn đè nén cảm xúc trong lòng xuống.
Ngón tay dài run rẩy rắc tàn thuốc, nghe được động tĩnh cô bước đi trên thảm.
Anh nhìn về phía màn đêm vô tận phía xa, nơi đô thành phồn hoa với những ánh đèn lấp lánh, đôi mắt anh khẽ nheo lại, vẫn quyết định đi theo.
Trong tủ lạnh không có cơm thừa, chỉ có nguyên liệu nấu ăn, cũng đúng, bọn họ sao có thể ăn đồ ăn thừa được.
Cô cẩn thận nhón chân lấy một quả dưa chuột, nhẹ nhàng đóng cửa tủ lạnh lại, sợ ánh sáng bên trong làm người khác thức giấc.
Chợt cô ngồi xuống mặt đất, cuộn mình bên cạnh tủ lạnh gặm dưa chuột, độ mạnh yếu khi hàm răng cắn xuống cũng là một cách kiềm chế bản thân của cô.
Người đàn ông xách túi đứng trên cầu thang, nhìn dáng vẻ nhỏ bé của cô, trong tay cầm một vật hình côn đang gặm lấy gặm để.
Anh cay nghiệt nghĩ, bọn họ còn có thể bỏ đói một cô gái nhỏ hay sao?
Thái dương của Từ Thiếu Ngu nhức nhối, ngày mai anh phải dặn bảo mẫu làm thêm chút đồ ăn, người trẻ tuổi nhân cách còn chưa hình thành hoàn toàn, làm việc cũng không ra đâu vào đâu.
Hình dạng của vật hình côn càng ngày càng ngắn, cô sắp ăn hết rồi, người đàn ông cảm thấy vừa rồi mình như đang hút thuốc phiện vậy.
Anh lẽ ra nên quay người rời đi.
Đột nhiên tiếng khóc nhỏ bé vỡ vụn chui vào tai anh, hai tay cô ôm chân, cuộn mình, mái tóc dài tán loạn trông thật đáng thương.
Đôi mắt kia lại đang rơi lệ sao?
Một màn này khiến Từ Thiếu Ngu về sau nhớ cả đời, có khi trong mơ cũng giật mình tỉnh giấc... Nhìn thấy cô ngủ ngon lành bên cạnh mình, anh mới yên tâm xoa tóc cô. Vợ anh còn trẻ, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không phải chịu bất cứ gió tuyết nào.
"Em không sợ về sau mình sẽ hối hận về hành động hôm nay hay sao? Em còn cuộc sống tương lai của mình, em nên tìm một người yêu thương có thể tâm sự cùng em, cần gì phải lãng phí thời gian ở bên cạnh người sắp chết như tôi..."
"Em dám cam đoan tương lai em sẽ không kết hôn, không có con hay sao? Đến lúc đó em phải giải thích như thế nào, đối mặt như thế nào?"
Từ Thiếu Ngu uống một hớp nước, nói nhiều như vậy cũng không biết cô có nghe lọt tai không, hay chỉ giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, anh thật sự không hiểu người trẻ tuổi bây giờ sao lại suy nghĩ táo bạo như vậy, hoàn toàn là sự cứng đầu đầy ngu ngốc.
Giống như cả hai đang sống ở hai thời đại khác nhau vậy.
"Em phải suy nghĩ rộng lên, đừng để bị các tư tưởng bên ngoài ảnh hưởng, có biết không? Một ngày trừ ăn cơm ra, em cũng nên nghĩ đến việc khác chứ?"
Cô còn rất tham ăn, lúc ăn sáng, anh đã thấy cô ăn tám chín cái bánh bao nhỏ, làm anh cũng bị khơi gợi cơn thèm ăn, muốn lấy một cái nếm thử, còn bị không cô vô tình quyến rũ một phen.
Cô còn nhỏ như vậy, tuyệt đối sẽ không là người anh muốn dây dưa...
Người đàn ông muốn kéo cô dậy nói chuyện, vợ khuyên không được, anh ta cũng muốn khuyên nhủ cô đừng làm loại chuyện này.
Công việc của anh vốn là làm công tác tư tưởng... Người đàn ông nghĩ cô ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tư tưởng cởi mở một chút nhưng cũng phải có chừng mực...
"Tôi còn có lời muốn nói với em."
"Anh nói đi... Em đang nghe."
Cô nhỏ giọng trả lời một câu, khẽ liếm đôi môi ướt át giống như một quả đào mọng nước, nhìn thứ mà người đàn ông trước mắt đang giấu trong lớp vải bắt đầu trỗi dậy.
Cô muốn nắm lấy từng cơ hội...
"Bây giờ em còn nhỏ, làm việc không cân nhắc hậu quả, toàn dựa vào ý tưởng chủ quan của chính mình, đó là không phù hợp thực tế."
“Tôi là anh rể của em, em không nên có tâm tư gì với tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ý thức luân lý ở nước ngoài quả thật cởi mở hơn trong nước, cô có thể tiếp nhận điều này cũng không có gì đáng trách...
"Tôi sẽ sắp xếp cho em ở Paris, em trở về đi, chuyện chị gái em bên kia để tôi giải thích."
"Nếu em thiếu tiền, tôi là người lớn cho em một chút cũng không sao, nhưng có một số việc là không thể làm."
Người đàn ông còn chưa nói hết câu, cô đã áp sát vào đũng quần của anh, nhắm mắt cọ xát.
Nghé con mới sinh không sợ cọp!
"Không biết xấu hổ!"
Lời khuyên nhủ của người đàn ông bị cơn giận dữ thay thế.
Anh muốn đẩy cô ra nhưng lại nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ kia, lập tức đứng dậy rời khỏi giường.
“Anh rể, đừng đi... Em sai rồi.”
Cô cúi đầu gọi một tiếng, lại bị nghiêm khắc quát một tiếng, ánh mắt nhanh chóng đỏ hoe...
Anh đến phòng cô không phải là vì muốn làm những chuyện này sao? Cô không biết mình sai ở đâu, muốn nắm lấy ống quần anh.
Không thực hiện được thì còn có thể tỏ vẻ đáng thương.
Người đàn ông nhấc chân, chân mày lập tức nhíu chặt.
Anh lạnh lùng bước ra ngoài, trong lúc xoay người, ống quần cũng từ trong tay cô lạnh lùng rút ra.
Trẻ con không thể dạy bảo... Gỗ mục không thể khắc!
Anh không nên tới đây, bởi vì Phất Diệu là một yêu tinh... Cũng có thể là vì ban đêm, thiếu chút nữa khiến anh bị ma quỷ ám ảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phản ứng của người đàn ông rõ ràng là từ chối cô, cô còn quỳ rạp xuống nhìn dấu vết anh ta để lại vừa rồi, chỉ thiếu chút nữa thôi.
Rõ ràng anh rể đã... chạm vào môi cô, nếu anh không muốn động vào cô vậy tại sao ban đêm lại muốn vào phòng cô?
Nghĩ đến câu răn dạy vừa rồi cùng với việc lấy hết dũng khí khiến cô khó chịu, trong lòng cô chua xót, đứng dậy nhưng hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống, may mà còn giữ được thăng bằng.
Cô vuốt tóc, vén tóc dài ra sau tai, nhịn không được cơn đói vẫn quyết định ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Ánh đèn hành lang mờ ảo, làm nổi bật dáng vẻ cô đơn của cô.
Người đàn ông hút thuốc ở góc cửa sổ, hờ hững rít một hơi, muốn đè nén cảm xúc trong lòng xuống.
Ngón tay dài run rẩy rắc tàn thuốc, nghe được động tĩnh cô bước đi trên thảm.
Anh nhìn về phía màn đêm vô tận phía xa, nơi đô thành phồn hoa với những ánh đèn lấp lánh, đôi mắt anh khẽ nheo lại, vẫn quyết định đi theo.
Trong tủ lạnh không có cơm thừa, chỉ có nguyên liệu nấu ăn, cũng đúng, bọn họ sao có thể ăn đồ ăn thừa được.
Cô cẩn thận nhón chân lấy một quả dưa chuột, nhẹ nhàng đóng cửa tủ lạnh lại, sợ ánh sáng bên trong làm người khác thức giấc.
Chợt cô ngồi xuống mặt đất, cuộn mình bên cạnh tủ lạnh gặm dưa chuột, độ mạnh yếu khi hàm răng cắn xuống cũng là một cách kiềm chế bản thân của cô.
Người đàn ông xách túi đứng trên cầu thang, nhìn dáng vẻ nhỏ bé của cô, trong tay cầm một vật hình côn đang gặm lấy gặm để.
Anh cay nghiệt nghĩ, bọn họ còn có thể bỏ đói một cô gái nhỏ hay sao?
Thái dương của Từ Thiếu Ngu nhức nhối, ngày mai anh phải dặn bảo mẫu làm thêm chút đồ ăn, người trẻ tuổi nhân cách còn chưa hình thành hoàn toàn, làm việc cũng không ra đâu vào đâu.
Hình dạng của vật hình côn càng ngày càng ngắn, cô sắp ăn hết rồi, người đàn ông cảm thấy vừa rồi mình như đang hút thuốc phiện vậy.
Anh lẽ ra nên quay người rời đi.
Đột nhiên tiếng khóc nhỏ bé vỡ vụn chui vào tai anh, hai tay cô ôm chân, cuộn mình, mái tóc dài tán loạn trông thật đáng thương.
Đôi mắt kia lại đang rơi lệ sao?
Một màn này khiến Từ Thiếu Ngu về sau nhớ cả đời, có khi trong mơ cũng giật mình tỉnh giấc... Nhìn thấy cô ngủ ngon lành bên cạnh mình, anh mới yên tâm xoa tóc cô. Vợ anh còn trẻ, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không phải chịu bất cứ gió tuyết nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro